top of page

remember the fireworks back then (4)

quá nửa đêm, jaemin choàng tỉnh do tiếng rít của cánh cửa phòng ngủ. cậu bật dậy, tay luồn dưới gối tìm dao nhưng trống trơn; cậu nhớ ra, quá muộn, rằng tháp lưu trú cấm vũ khí.

“nào, nào, là tôi thôi mà.” giọng renjun khe khẽ.

jaemin chớp mắt lia lịa để thị giác chóng quen hơn, chiếc bóng nhoè nhoẹt phía trước dần hiện rõ là vóc dáng mảnh dẻ của renjun, tay ôm một đống vải đen thảy vào lòng jaemin; áo khoác, khẩu trang. “thay đồ. mình ra ngoài. tôi sẽ giải thích sau.”

jaemin khoác áo, trùm mũ. rồi mang khẩu trang, nhưng cậu kéo nó xuống.

“tôi tưởng vật tế không được ra khỏi toà nhà.” jaemin thì thào khi hai đứa rảo bước dọc hành lang dẫn tới thang máy.

“cậu thì không được.” renjun đáp. “nhưng có vài chuyện capitol sẽ nhắm mắt cho qua. đặc quyền quận hai.”

xuống tầng trệt. renjun dẫn đường vào khu vực dành-riêng-cho-người-hướng-dẫn của toà tháp.

giờ này, lối đi chẳng có ai ngoài những avox lặng lẽ canh chừng.

cửa của người hướng dẫn là bí mật; renjun gật đầu với đám trị an viên đứng gác và họ khoát tay mời ra một con ngõ rất đỗi bình thường. cơn gió lạnh mang theo cảm giác hồi hộp thốc vào hẻm nhỏ và sượt qua jaemin, khiến cậu bất giác hót sâu. lần đầu tiên từ lúc tới capitol, cậu thực sự ra ngoài.

renjun vỗ nhẹ má jaemin. “khẩu trang.” nghe nhắc, jaemin liền chỉnh lớp vải che kín nửa dưới khuôn mặt.”

ở đầu ngõ, một chiếc xe nằm im lìm, kính mờ gần đồng màu với lớp sơn đen. renjun lùa cậu lên xe rồi vào theo, cửa tự đóng. ghế lái trống.

“tôi không có mạng lưới nhà tài trợ những người khác xây dựng qua nhiều năm.” renjun nói, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. dù qua lớp kính mờ, đèn đường vẫn tràn xuống cậu, đỏ, trắng, đỏ, tẩy sách sự mệt mỏi. “nhất là so với boa. vì vậy mà tôi biệt tăm. sắp được một mối ngon, nhưng cô ta yêu cầu gặp mặt cậu để quyết, nên— tôi đưa cậu đi gặp.”

“hiểu rồi.” jaemin đáp. “tôi cần làm gì?”

“như thường thôi.” renjun bảo. “cười, thu hút, đẹp đẽ. cô ta đam mê nghệ thuật, cô ta sẽ thích cậu. nhớ kỹ— họ muốn tin, nên họ sẽ tin.”

jaemin gật. “tỉ lệ của tôi thế nào? có thay đổi gì từ lúc công bố điểm không?”

“vẫn là bốn-trên-một.” rẹnun đáp. “bằng một-b, và mười-một-b—”

jaemin cau mày. mark lee hẳn không định xen vào giữa đám nhà nghề. “jisung?”

“ba-trên-một.” renjun nói. “capitol mê nó.”

“và— jeno?”

renjun ngập ngừng. “một-a là hai-trên-một.”

“hai-trên-một.” jaemin lặp lại đầy ngờ vực. “hai-trên-một! chưa từng— chưa từng có chuyện đó mà?”

“dẫn dụ thôi.” renjun điềm tĩnh. “capitol quen thuộc nó nên tình cảm lắm. cậu vẫn còn buổi phỏng vấn, và đấu trường, để lái mọi thứ theo hướng có lợi cho mình.” xe dừng bên ngoài một khu căn hộ hình tháp cao vút, thiết kế bằng chrome và kính. “kỳ này chơi lớn đây.” renjun dứt lời và bước xuống xe.”

bảo vệ cho hai người qua và vào thang máy, renjun nhấn nút penthouse. cánh cửa rung rinh khi họ đến gần, renjun chẳng do dự mà tiến vào. jaemin theo sát, ném cho nó ánh mắt hoài nghi.

mọi món đồ trong căn hộ đều là pha lê lấp lánh tạo hình nghệ thuật, ánh sáng rải rác trên từng bề mặt như máu túa ra từ động mạch. mỗi tác phẩm điêu khắc đặt trong các hốc tô điểm cho phòng khách chắc thừa đủ nuôi sống cả một gia đình quận hai trong một năm trời. người phụ nữ cuộn mình trên trường kỷ không buồn ngồi dậy chào hỏi, mà ra dấu cho cả hai an vị phía đối diện. với một công dân capitol, những thủ thuật chỉnh sửa cơ thể của cô tương đối đơn giản, chỉ vài viên sapphire đính ở đuôi mắt, suối tóc cùng sắc xanh ấy, xen vài lọn óng ánh.

“đây là cô victoria song.” renjun giới thiệu. “cô song, jaemin.”

victoria lạnh lùng quan sát cậu. jaemin nở nụ cười quyến rũ nhất trong khả năng, cảm thấy mình hơi giống mấy bức trong suốt kia, chỉ để trang trí. “cậu là người được gọi tên.”

“may mắn ngẫu nhiên.” renjun nói. “jaemin cũng là tình nguyện viên chọn sẵn năm nay mà—”

“rồi, tôi thấy cái ghim rồi, cũng biết ý nghĩa của nó.” victoria đáp hờ hững. “nói xem. điều gì khiến cậu nghĩ mình có thể thắng? năm nay đội hình ấn tượng lắm.”

họ muốn tin, nên họ sẽ tin. nhưng victoria chẳng có vẻ gì là dễ lay động, nên jaemin chọn phương án hai, gần với sự thật. “vì tôi muốn thắng.” jaemin nói. cậu cảm nhận được ánh mắt renjun trên gáy mình, sức nóng giữ cậu tỉnh táo và gợi nhắc về những gì ràng buộc cậu với quận, những gì phải làm.

“ai chẳng muốn.” victoria thẳng thừng.

“không giống nhau.” jaemin đáp, giọng nói chắc nịch vì một mục tiêu nuôi suốt mười tám năm. “không bao giờ giống.”

“còn điểm tập luyện? một-a hơn cậu. thằng nhỏ cùng quận cũng hơn.”

renjun bước lên. tay đặt giữa hai lóng xương vai jaemin; chỗ này để tôi. “một-a là— hừ, quận một.” cậu ta nói. “trình diễn hơn là chất lượng. hai-b giỏi, nhưng non kinh nghiệm. jaemin có bản năng, tài năng và nhiều năm rèn luyện để bồi đắp. sẽ không làm cô thất vọng.”

“tôi còn giữ nhiều chiêu bài.” jaemin nói, tìm lại được phong độ. “để dành cho đấu trường. càng về sau càng hấp dẫn.”

victoria ghé tới trước. đôi mắt găm chặt vào cậu, chân thật và không nhuốm vẻ bỡn cợt trần trụi cậu vẫn trông đợi từ đám người capitol. “gia đình tôi từ quận hai tới đây, trước cuộc bạo loạn.” cô nói. “chúng tôi không quên. hãy làm chúng tôi tự hào, jaemin ạ.”

“dĩ nhiên.” jaemin hứa. “cô sẽ không hối hận vì đã chọn tôi.”

cô ta thả lỏng về tư thế cũ, mắt nhắm lại. “đêm nay tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu.” cô lơ đễnh phẩy tay. hiển nhiên là chấm dứt cuộc gặp.

“jaemin.” boa thình lình xuất hiện ở cửa ngăn giữa nửa b của phòng suite và phòng sinh hoạt chung. “nói chuyện được không?”

jaemin không nao núng, nhưng vẫn lại gần. từ ngày chiêu quân, boa hiếm khi nào nói voi cậu nhiều hơn hai từ – không phải mentor, nhưng vẫn cùng quận, boa còn là một huyền thoại sống, nên jaemin ban đầu có hơi khó chịu vì sự xa lạ này. nhưng cậu chẳng có cơ hội mà suy tư, luyện tập và bồi đắp các mối quan hệ cá nhân đã choán hết thời gian.

“được ạ.” jaemin đáp. cậu đứng dậy vì phép lịch sự, đợi boa ngồi xuống ghế đối diện rồi mới an vị.

“buổi phỏng vấn của em tốt lắm.” boa nói.

jaemin không hề ngờ tới chuyện đi theo hướng này. “cảm ơn, cô boa.” cậu thận trọng.

chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, yuta đã cho cậu kính sát tròng xanh dương sáng. để nổi bật, anh bảo, quan sát jaemin, rồi vò rối tóc cậu thêm cho tăng phần nghệ thuật. jaemin không rõ mình có cảm giác gì, điểm khác biệt duy nhất ấy từ trong gương châm chọc, dọa dẫm cậu. sau đó, cậu đi thẳng vào phòng tắm để gỡ ra, chớp mắt cho thị giác bình thường và cậu lại là chính mình.

như dự tính, jeno và donghyuck đã lợi dụng buổi phỏng vấn để khoe tình bạn thân thiết cho cả thế giới. thực ra, em đến đây cùng người bạn tốt nhất, jeno nói, mắt cười hướng vào johnny seo, đám khán giả capitol kinh ngạc. jaemin cũng làm vậy, như đã tập dượt: em quen jisung từ hồi hai đứa còn lít nhít.

em đang nói… chúng ta có hai chứ không chỉ một cặp bạn thân?

vâng, jisung như anh em của em. bọn em từng nắm tay nhau trên đường đi học, jaemin nói. trên màn hình lớn, camera quay cận cảnh jisung xấu hổ cúi đầu, như mọi đứa con trai mười-sáu-tuổi khác. khán giả xuýt xoa, rì tầm; qua dàn đèn sân khấu hào nhoáng, jaemin có thể thấy đám người ngồi hàng đầu đã rơm rớm nước mắt.

johnny cười hòa nhã. chọc cậu bé đúng kiểu anh lớn à? ngay cả ở quận hai. quận hai!

“không cần khách sáo.” boa nói. “tôi từng hướng dẫn cho mentor của em, cũng như một gia đình. tôi đã định gặp riêng em một thời gian, nhưng renjun không để tôi đến gần.”

jaemin trở nên cảnh giác. mối quan hệ với renjun hời hợt, nhưng cậu tin renjun, thậm chí là bằng cả mạng sống, nếu renjun giữ cậu cách xa boa thì hẳn là có lý do.

“tôi tin em đã hiểu vì sao lại chọn hai đứa em.” boa tiếp lời.

“một câu chuyện.” jaemin đáp. “em và jisung đấu với jeno và donghyuck.”

boa gật. “trụ sở đã tham khảo ý kiến của tôi trong quá trình chọn lựa. biết tôi nói gì không? tôi nói họ không nên để em đi cùng jisung.” cô thuật lại rất nhanh. “tôi sẽ chọn eunji, hoặc hina. truyện kể hay tình cảm – cái đó có thể chế ra. chúng tôi—học viện không muốn lãng phí tài năng vào những công việc bán mạng. nhưng chúng tôi bị gạt đi. lệnh là lệnh, nếu họ muốn em và jisung cùng đứng trong đấu trường, họ sẽ làm bằng được.”

jaemin bị giằng xé giữa sung sướng vì lời khen tài năng gián tiếp và xù lông vì sự ám chỉ cậu sẽ bỏ mạng. “xin lỗi đã làm cô thất vọng, nhưng em không tới đây để nằm chờ chết.” cậu nhẹ giọng.

boa không phí một tích tắc. “nếu được quyết định, tôi thực sự sẽ không để em đi.” cô nói. “em sẽ là một huấn luyện viên tốt. giá đây là quận một, có lẽ tôi sẽ nghĩ lại. nhưng em không giống một ứng viên quận hai tiêu biểu.”

“như nào cơ ạ.” jaemin giễu, vì trò đùa ngay đây rồi. “em quá đẹp?”

ánh mắt boa khiến cậu có cảm giác như một con cái dưới lưỡi dao róc thịt. “trái tim em mềm yếu.” cô không tỏ ra ác ý. “em có thể lừa đám huấn luyện viên học viện, hoàn thành tốt chương trình đào tạo, nhưng em nghĩ tôi không biết cách nhìn ra sao? quá nhiều yêu thương. nên em sẽ không sống sót trở về được.” cô mím môi, lắc đầu. “nhưng—có thể em sẽ chứng minh tôi đã lầm. quận hai rốt cục vẫn là quận hai.”

nhà nghề, nghĩa là phải biết rõ giới hạn của cơ thể mình. jisung chưa học được, vẫn nghĩ mình bất khả chiến bại. không hiểu có những thời điểm sự kìm chế quan trọng nhường nào. cứ để mặc jisung, nó sẽ không sống được quá một tuần ở đấu trường. nên, dù renjun nghĩ gì, jaemin đã chắc chắn lý do học viện cử cậu đi cùng jisung, và người họ muốn giành lại sau trò chơi này.

dù có chuyện gì, cậu sẽ diễn một màn đáng xem. nói cho cùng, đây đâu chỉ là ước mơ của jisung. jaemin cũng muốn đạt được nó.

renjun thả mình xuống đúng chiếc ghế boa vừa bỏ lại, và làm jaemin chú ý. hẳn không phải dấu hiệu tốt cho khả năng quan sát của cậu hiện tại, nhưng cậu đâu có trong đấu trường. chưa.

“ngày cuối rồi.” renjun nói. “đang nghĩ gì thế?”

“không có gì.” jaemin đáp. “boa mới ở đây—“

“đừng nghe.” renjun chặn ngay. “đòn tâm lý thôi. nhưng tôi cần nói chuyện với cậu. về jisung.”

“boa cũng nói chuyện đó.”

renjun vẫn cứng cỏi, đã là thói quen của cậu ta. “cậu đã hoàn thành các bài kiểm tra của học viện, tôi cũng vậy. cậu biết hết những vật tế quận từng chọn đi, chưa ai kể chuyện xưa của họ. cậu và jisung—không có tiền lệ. tôi biết hai người cùng nhau lớn lên. giờ tôi muốn hỏi—“

“renjun.” jaemin cắt ngang. cơn co thắt dạ dày khó chịu báo trước cho cậu những gì renjun sắp nói, ngay cả khi cậu ta chưa hé môi.

“—cậu có thể giết nó không?”

jaemin nhắm mắt. “sẽ không phải là tôi.”

“nhưng nếu chỉ còn hai người—nếu jisung là chướng ngại duy nhất ngăn cậu trở về—“

“xác suất của trường hợp đó—“

“nếu đến bước đường cùng.” renjun dồn ép. “cậu và jisung, hai người cuối cùng—cậu có xuống tay được không?”

cả một đời tính tới lúc này thăng bằng trên lưỡi dao, đầu kia là tương lai. jaemin là gì— quận hai là gì— là quá khứ, cuộc sống của cậu trước giờ vẫn gắn liền với jisung. cái tên từ sân khấu chiêu quân truyền khắp panem tựa một điềm báo: không thể thoát khỏi những gì đã in dấu trong tim.

jaemin nói—

sau đó, jaemin đã đứng trước của phòng jisung, bị siết chặt bởi một thứ gì quá gai góc để xem là tình cảm.

“jisung.” cậu gọi.

“đi đi.” jisung đáp, giọng hơi nghẹt sau lớp cửa. “em không muốn anh vào đây.”

“jisung à.”

cửa mở. jisung trừng mắt nhìn cậu, dằn dỗi hơn là tức giận, nên jaemin cứ tiến vào, bỏ giầy lại, jisung không tránh đường, nhưng cũng không cản cậu.

“sao anh lại ở đây.”

“để gặp mày chứ sao.” jaemin đáp. cậu ngồi xuống chiếc giường còn bề bộn, khoanh chân, và vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

“em không muốn gặp anh.” nhưng jisung vẫn ngồi, giữ khoảng cách an toàn một gang tay ở giữa. boa hẳn đã nói với jisung cùng một chuyện giống renjun, vừa xong thôi; jaemin gần như nắm chắc câu trả lời của jisung.

jaemin có nhiều điều muốn nói, tới nỗi cổ cũng như nghẹn lại. cậu ngắm jisung, nó vẫn mang cái quắc mắt từ thời thơ ấu không đổi thay, và cố khắc ghi giây phút này vào ký ức, điểm lại những khoảnh khắc cậu từng nhìn jisung, cứ thế tới khi trái tim như muốn vỡ oà khỏi lồng ngực. một tích tắc bốc đồng, cậu chụp lấy tay jisung, và thằng bé khẽ rít lên, hệt một con mèo đang sợ hãi.

“jaemin.” jisung nghiến răng. “tai mắt.”

camera, đúng thế. jaemin với tấm chăn và trùm qua đầu cả hai. “đó.” cậu đáp. “chẳng có gì mà nhìn nữa."

nửa tối nửa sáng, không thể nhận rõ biểu cảm trên mặt jisung. “anh muốn gì.” jisung nói. nó thể hiện sự khó chịu khá tốt, nhưng jaemin hiểu nó đủ nhiều để nhìn thấu đến tận nỗi sợ sâu bên trong.

nó chưa sẵn sàng. nó không nên ở nơi này, ít ra là sau hai năm nữa. jaemin mười sáu tuổi cũng vậy, có thể jisung xuất chúng, nhưng muốn chiến thắng đấu trường, cần nhiều hơn là kỹ năng đơn thuần.

“jisung—”

“đừng.” jisung lẩm bẩm. “hyung, đừng.”

jaemin đưa tay ra, trong thoáng chốc, vẻ như jisung sẽ né tránh, nhưng thằng bé lại để cậu áp một rồi hai tay lên má mình. “park jisung.” jaemin nhẹ nhàng gọi.

bờ vai jisung gồng lên, căng thẳng, nhưng nó chỉ khép chặt mắt, không đáp.

cậu có thể cứ thế mà bẻ gãy cổ jisung.

cả hai không còn là hai đứa trẻ ngày xưa nắm tay nhau tới trường, jaemin bò lên giường jisung sau lần đầu giết một sinh vật sống khác, jisung bảo cậu đừng khóc dưới dòng nước xối xả tuôi cùng đôi bàn tay vấy máu. nhưng đã từng như vậy. quận hai âm ỉ hồi ức. nền móng dựng để tồn tại thật lâu, ký ức sẻ chia ấy vẫn vững vàng.

“park jisung.” cậu lặp lại, và ghé tới, môi chạm khẽ trán nó. một trong hai đứa sẽ trở về. đó là chuyện của hôm sau, nhưng hiện giờ, jaemin chững lại, con dao vẫn cân bằng trong tay cậu sắp dịch chuyển. sáng mai, cậu sẽ để những năm tháng ở học viện hóa những vết sẹo cũ, những mũi dao sẽ tìm đến mục tiêu, không sai lệch, sẽ không còn chỗ cho những thứ như thân thuộc, và hối tiếc.

ngoài mặt đường nhựa, renjun gắn chiếc ghim bằng vàng lên cổ áo jaemin, một cặp với jisung, động tác lẹ làng và dứt khoát. món quà cuối cùng của quận hai dành cho vật tế của mình, minh chứng rằng từng giờ đồng hồ vất vả luyện tập tính đến lúc này, trên sân khấu lớn, là xứng đáng. cậu được chọn.

vinh dự cao thứ ba ở quận hai.

“tôi chẳng còn gì cho cậu nữa rồi.” renjun nói. “không cần tôi chỉ cho cách sinh tồn chứ?”

“đã tu luyện mười hai năm nay.” jaemin đáp. cậu đã cố bông đùa nhưng sức nặng trong những chữ ấy khiến cả hai nhăn mặt.

một số vật tế đã an vị trong chuyên cơ chờ sẵn. cách đó vài mét, boa đang đặt tay lên vai jisung, thì thầm với nó— lời khuyên phút chót, động viên, hướng dẫn giết jaemin nếu tình huống xảy ra, cậu không rõ. không quan tâm. cậu trống rỗng, một bể chứa đã bị rút cạn tới giọt cuối cùng, như lần đầu tiên lấy mạng một người.

mỗi khi tỉnh giấc trong ký túc, thân đau ê ẩm, và mường tượng khoảnh khắc này, cậu đều nghĩ mình sẽ cười giòn vì phấn khích, còn thực tế, chỉ có sự điềm tĩnh tuyệt đối đến lặng lẽ, một hòn đá nằm ở tâm ngọn núi và bất động từ lâu.

“đừng lơ là, nhưng phải tận hưởng.” renjun tiếp lời. “cậu hiểu ý tôi mà.”

“ừm. tôi hiểu.”

renjun lại gần, vòng tay quanh vai jaemin, cánh tay mảnh khảnh trái ngược với sức mạnh đưa cậu tới chiến thắng. nhưng sự mạnh mẽ của chiếc ôm làm jaemin bất ngờ, thiếu chút đã quên đáp lại.

tích tắc êm dịu sau cùng.

vinh quang bậc nhất ở quận hai? dĩ nhiên là sống sót mà rời đấu trường.

“kẻ bước chân vào đấu trường không nhất thiết phải là cậu, có hiểu không? cậu làm gì trong đó cũng không quan trọng.” renjun khéo léo căn góc để khẩu hình không lọt vào một cặp mắt soi mói nào, từ những công cụ hay con người. hơi thở ấm áp vờn nhẹ vành tai jaemin. “chỉ cần trở về thôi.”

sáng bừng, lên mặt đất rồi. jaemin cho bản thân ba giây để làm quen, rồi bắt đầu quan sát có chọn lọc. đồng cỏ trải rộng, vài cụm cây khẳng khiu. tia lấp lánh phía xa có thể là nước. không được che chắn nhiều khỏi các yếu tố tự nhiên. mặt trời đã lên, nhưng nếu ban đêm nhiệt độ giảm, một khi quỹ tài trợ cạn dần, cả lũ sẽ gặp rắc rối. một đấu trường không mấy độc đáo về mặt địa lý, nhưng ban tổ chức luôn thủ sẵn vài chiêu bài. đến lúc thích hợp, đi săn hẳn cũng thú vị.

cậu lắc lắc vai. bao quát cánh đồng, và— kia. ngay bên miệng chiếc sừng cornucopia, một bộ dao sáng loáng. gần đó là cặp song đao, rõ ràng là cho jisung— jaemin điểm qua, có cung tên của donghyuck, chenle là đinh ba. một — thực ra là rất nhiều — lưỡi hái cho mark. rải rác khắp nơi là gươm, chắc thiết kế theo thông số của jeno; lợi thế cục cưng của capitol.

cậu biết cách sống sót. cậu biết cách chiến thắng. chỉ cần có vậy.

pháo hiệu nổ, cậu vùng chạy, nhặt lấy một thanh gươm mảnh lạ lẫm để tự trang bị, rồi bỏ nó lại giữa những lóng xương sườn của một vật tế dũng cảm và chọn một món thích hợp hơn khi tiếp cận khu vực trung tâm. mắt jaemin không rời những con dao. tới giờ tắm máu rồi.

chenle nhắm lưỡi rìu vào gáy một đứa đang cố sức trốn vào rừng, và reo lên vì mục tiêu trúng đòn. chưa phải thời điểm khoe mẽ nhưng jaemin vẫn tránh những động mạch lớn, dành cho chuyến săn sau này. cậu xiên qua vai mười-hai-a, cắt gân kheo một người khác, đủ vô hiệu hóa nhưng không giết, và thả chúng đi. để đấu trường định đoạt, hoặc chính cậu sẽ ra tay.

ngoài rìa tầm bao quát của jaemin, sáu-b đang cố với cây đinh ba. không chậm bước, jisung rút gươm và moi ruột đối thủ bằng một nhát chém hiểm hóc tới mức hơi thở của jaemin thoáng nghẹn lại, rồi nó vứt gươm và thảy đinh ba cho chenle, thằng bé một tay bắt gọn và hét to cảm ơn!, tận dụng đà để đâm mũi chạc xuyên bụng một vật tế xấu số.

donghyuck mặc kệ cung tên mà vung một cây chùy gai, điêu luyện và đầy tự tin.

“giấu kỹ quá nhỉ.” jaemin buộc tội.

“không hiểu cậu đang nói gì luôn.” donghyuck tỉnh queo.

những lưỡi dao đẹp. chuôi dao vừa vặn trong tay jaemin. mũi dao xé gió và găm thẳng vào cuống họng tám-b, nó hộc lên rồi gục xuống. thật dễ dàng, buông thả bản thân trong bạo lực, giai điệu rõ nét và trong trẻo mà cơ thể cậu đã quá thuần thục.

renjun đã nhầm. con người trong đấu trường là cậu, phải là cậu, vì cậu chẳng có gì khác. dao trong tay, camera hướng vào. cậu sinh ra để làm chuyện này. đây là những gì cậu trước giờ vẫn khao khát.

có điều, chỉ có bốn người đang dự phần vào cuộc tắm máu. “lee jeno yêu quý tràn đầy nhiệt huyết của bọn mình đâu rồi?” jaemin gọi.

“biết chết liền.” donghyuck vừa nói vừa nện chùy vào đầu năm-b.

“cornucopia?”

“đéo gì—thôi kệ.” jaemin đáp. cậu nhảy vọt qua xác tám-b và năm-b, gom cả khóm dao và chạy về phía miệng sừng. chưa cần bận tâm về tài nguyên. cậu hôn gió đến camera giấu sau đống ba-lô, vì thỏa mãn các nhà tài trợ một chút chẳng có hại gì.

bên trong cornucopia, thời gian dường như tự chậm bước và gián đoạn. mắt cậu dần quen với ánh sáng mờ, nhận ra bóng lưng jeno. câu hỏi đang làm gì vậy? ngưng nơi đầu lưỡi khi jeno xoay người, thanh gươm trong tay đang chĩa xuống đấy. ánh mắt jeno lia qua con dao jaemin đang cầm, tới gương mặt cậu.

jaemin có thể lập tức kết liễu cậu ta. cậu đoán jeno cũng nhận thấy điều đó, nhưng không thể hiện ra mặt chút nào, chỉ có đôi mắt tối lại. jeno không đưa gươm lên, mà ngẩng đầu, dù rất khó trông rõ. vẫn quan sát. ánh nhìn dữ dội. lưỡi dao này xuyên khí quản jeno sẽ đưa cậu và jisung tới gần vạch đích hơn nhiều, chẳng tốn sức. ở khoảng cách hiện tại, cậu thừa khả năng găm ba mũi dao vào cổ jeno trước khi cơ thể cậu ta chạm đất. tay cậu siết nhẹ quanh cán dao. jeno đứng trước cậu, cuống họng để trần, tư thế lơi lỏng, sinh mạng nằm trong tay jaemin, như thể những ngón tay jaemin đã đặt trên cổ cậu ta thay cho một lưỡi dao. đây cũng là một thử thách. chần chừ gì nữa?

một nhịp tim, rồi nhịp nữa. jaemin nhoẻn cười, nụ cười đầy chủ ý. “bỏ lỡ hết cuộc vui rồi.” cậu nói. “đi chứ?”

end.

Recent Posts

See All

remember the fireworks back then (3)

“jaemin.” jaemin không đáp, vờ ngủ tiếp, nhưng vì nguyên tắc nhiều hơn là để lừa jeno cậu còn đang say giấc. như mọi tay nhà nghề xuất sắc, cậu đã sớm dậy từ 5 giờ, cùng lúc jeno lật lớp chăn ấm và rờ

remember the fireworks back then (2)

vừa vào khu vực riêng ở tầng hai của tòa tháp gắn liền với trung tâm huấn luyện là quá trình chuẩn bị cho buổi diễu hành khai mạc cũng bắt đầu. jaemin được đưa vào một studio thuộc trung tâm thẩm mỹ,

remember the fireworks back then (1)

“em không có ý vô lễ gì cả.” jaemin nói. “jisung mới mười sáu. nó chưa sẵn sàng—” “ý cậu là đánh giá của cậu chính xác hơn của học viện?” giọng huấn luyện viên trưởng irene thoáng vẻ cảnh cáo, nhưng r

bottom of page