top of page

remember the fireworks back then (2)

vừa vào khu vực riêng ở tầng hai của tòa tháp gắn liền với trung tâm huấn luyện là quá trình chuẩn bị cho buổi diễu hành khai mạc cũng bắt đầu. jaemin được đưa vào một studio thuộc trung tâm thẩm mỹ, đội chuẩn bị ba thành viên tiến hành tô vẽ cho cậu vẻ hoàn hảo kiểu capitol.

“bọn tôi hiếm khi được vẽ vời lên một tấm toan xinh đẹp thế này.” một người thở dài, đánh bóng móng tay cho jaemin. “đừng hiểu lầm, tôi là fan bự của quận hai, nhưng làm việc với quận một thì thật như mơ. em chắc chắn là đủ đẹp trong mắt họ cưng à.”

jaemin chỉ mỉm cười, môi mím chặt, vì họ đang phủ phấn bắt sáng lên má cậu.

nhà tạo mẫu giới thiệu tên là nakamoto yuta. “anh muốn nâng cấp hình ảnh chiến binh quận hai hơn là dùng đá hay gì đó.” anh giải thích, chỉnh nếp chiếc áo dài màu đồng khoác trên người jaemin. chất liệu sần với ánh kim gây liên tưởng tới một bộ giáp, yuta đã nói trước. “cảm thấy sao? anh tự tay làm nên hẳn là vừa in.”

vừa thật. ngoài áo là phần cổ bằng vàng xếp lớp như những vảy đá quý, một cặp bao cổ tay cùng bộ, và chiếc mũ có gắn đôi cánh sải rộng. theo lời yuta, cậu nhìn vào gương và, trong tích tắc, không nhận ra chính mình, cần một chút thời gian.

lát sau, họ đã tươi cười dưới sân vận động, đợi lễ diễu hành. jisung mặc trang phục giống jaemin, nhưng nom kém thoải mái hơn nhiều, một mớ chân tay lòng thòng. jisung là thế; ở nó luôn có vẻ căng thẳng. đã có một thời, jaemin sẽ cố an ủi nó, ngược về trước thêm nữa, jisung sẽ cho phép cậu, nhưng qua hết rồi.

“đi chào quận một nào.” jaemin gợi ý. “chủ đông xây bè kết phái tí!”

jisung mang biểu cảm vô cùng phức tạp và hướng về phía chiếc xe quận bốn, hai vật tế mặc trang phục thủy thủ. một đứa có mái tóc nhuộm tím nổi bật; nó vẫy jisung và gợi chuyện, thẳng thắn tới mức jisung bị cuốn theo luôn. người thắng năm ngoái, kim yerim, thuộc quận bốn, nên cơ hội cho họ năm nay không nhiều, nhưng với bọn nhà nghề, chiến thắng liền hai mùa không phải chưa từng có, jaemin cần thận trọng.

“à, được.” jaemin nói to, không nhằm vào ai.

nhà tạo mẫu quận một hình như nhắm tới vẻ đẹp u ám hơn thường lệ, cứ theo những đai đen và xích bạc mà hai đứa đứng bên kia đường biên đang chưng diện. jaemin lại gần xe ngựa. lee jeno để ý cậu trước và bước ra khỏi vùng tối của bóng xe để chào.

“hai-a.” jeno chào, nghiêng đầu. cậu đẹp trai không thua gì trên màn hình, gò má cao, xương hàm rõ nét, mắt sáng ngời.

“một-a.” jaemin đáp. một khoảnh khắc yên lặng mong manh, hai đứa đều vờ như mình không thầm đánh giá đối phương. “tên hợp với người.”

mắt jeno cong lên. “tớ là jeno.” cậu ta nói.

người bắt cặp với cậu ta, được các nhà thiết kế thả ra, chớp thời cơ xen vào ngay. “na jaemin, nhỉ?” lee donghyuck hỏi, chìa tay ra. “gọi cậu là nana được chứ?”

jaemin có cảm giác nụ cười của mình hóa đá, nhưng cậu sẽ không để quận một chọc giận chỉ sau ba giây gặp gỡ. “dĩ nhiên được.” cậu đáp, và nắm lấy tay donghyuck.

“đừng bận tâm.” jeno bảo. “haechannie không có khái niệm về giới hạn đâu.”

“haechannie?”

“nickname cũ.” donghyuck đáp.

khựng. “hai người quen nhau?”

“ừm, cùng phòng.” jeno nói.

“bạn thân nhất.” donghyuck hớn hở thêm vào, tay khoác vai jeno.

jaemin nhướn mày. “cái đó… các cậu biết là chỉ có một người chiến thắng chứ?”

“biết.” jeno gật. cậu ta và donghyuck dường như chẳng màng rằng ngày hôm nay sẽ đánh dấu chuỗi ngày cuối cùng hai đứa còn bên nhau.

phía quận bốn, vóc dáng jisung đã thư giãn hơn, sự căng thẳng cố hữu đã giảm bớt, nó đang gật gù theo bốn-b. jaemin ưỡn thẳng lưng.

“nghe bảo cậu và hai-b cũng có quan hệ.” donghyuck nói.

“và nghe từ đâu cơ?”

“ồ, thì.” donghyuck không đổi tông giọng cao vút. “đâu đó.”

“nghe từ người hướng dẫn.” jeno rành rọt.

“cái đồ phá đám.” donghyuck khịt mũi. “cụt cả hứng.”

“công việc ưa thích của tao.” jeno tự hào đáp.

jaemin không muốn đào sâu vào chủ đề này. “vậy, cậu để ý ai chưa?” jaemin hỏi. “ý là, chỉ nhờ quan sát ấy?”

“hở, muốn xếp hạng độ hot à?” donghyuck đáp.

“rồi, thế cũng được.”

jeno ngẫm nghĩ một chút. “mười-một-b.” cậu ta nói.

“mười-một…b?”

“ừm. đôi mắt như hình bình hành ấy, thấy không?”

“toán kích thích mày hả?”

“không cần nói vậy đâu.” jeno rầu rĩ.

“thì cũng nói rồi.”

“tớ đoán đây là khởi đầu của một nhóm đồng minh cực kỳ.” donghyuck vỗ hai tay vào nhau. “mà, tớ tự để ý mình nha.”

“trùng hợp ghê! tớ cũng tự chọn mình—“ jaemin chạm ánh mắt yuta ở xe quận hai; anh khoanh tay trước ngực. “ok, chuyên gia gọi rồi, chào hai cậu trước.”

jeno vẫy tay. “gặp ở buổi tập ngày mai—“

“chào!” donghyuck vói theo. “dù thời gian cùng nhau ngắn ngủi tớ sẽ khắc cốt ghi tâm—“

rồi các vật tế lên xe, đợi buổi lễ bắt đầu. jisung cựa quậy dưới lớp quần áo, jaemin muốn chạm nhẹ tay nó, trấn an, nhưng cậu không làm.

“quận bốn thế nào?” cậu chuyển sang hỏi.

jisung chớp mắt, mũi giật nhẹ. “ừm— chenle bảo—“

“ai—ồ, bốn-b?” jaemin nói. “đã gọi tên luôn cơ à, oa, tiến triển nhanh dữ!”

jisung bậm môi. ”chenle bảo cả đời bốn-a chưa từng chiến đấu hay gì.”

“mình cứ nghe là tin thôi hay sao?”

“em cá chenle sẽ đạt điểm đánh giá cao hơn anh.” jisung đáp. “rồi anh sẽ thấy.”

và các vật tế từ quận hai của chúng ta! bùng nổ qua loa, chiếc xe tiến vào sân vận động. nhoẻn cười, vẫy chào, tìm ống kính, thành bản năng rồi. một bông hồng đáp xuống chân cậu, jaemin bèn nhặt lên, hôn gió đám đông, khiến họ hú hét kích động. màn này đơn giản. jaemin biết mình thừa thuần thục, và thể hiện rõ điều đó.

diễu hành kết thúc, lúc trở về phòng suite quận hai, jaemin quăng mình lên ghế đối diện renjun, bỏ mũ lên bàn và xốc lại mái tóc. “nào?” jaemin hỏi. “thấy sao?”

vẻ mặt renjun u ám. “tự xem đi.” cậu ta đáp, bật tivi và thảy điều khiển cho jaemin.

cậu nhanh chóng hiểu ra, khi camera tiến vào để ghi hình cận cảnh khuôn mặt mười-một-b theo đúng yêu cầu, cậu ta mỉm cười chính tích tắc ấy, hàng triệu tấm ảnh đã được nháy, và capitol đã phát cuồng. chuyển qua các kênh, đâu đâu cũng là nụ cười của mười-một-b. độ phủ sóng tuyệt đối—cả cục cưng cũ của capitol, lee jeno, cũng chẳng được chừa cho một khung hình, nói gì kẻ khác.

mười-một-b đẹp trai kiểu cậu-trai-nhà-bên, đôi mắt hao hao hình bình hành, to và sáng dễ khơi gợi cảm giác muốn dốc lòng bao bọc, đặc biệt là từ nhóm phụ nữ; jaemin nghĩ mình hiểu lý do cậu ta thu hút. nhưng đủ để đoạt hết sự chú ý dành khỏi nhóm nhà nghề, khỏi cậu? một chuyện hoàn toàn khác.

“mark lee.” jaemin lẩm bẩm với chính mình. cậu nhất định phải dè chừng.

thế rồi, jaemin và donghyuck hợp nhau như lửa quyện lửa, độ nguy hiểm tiềm tàng cũng gần như vậy. tương tác của đám nhà nghề thường hóa thành một vòng xoáy bất tận kiểu tao biết mày biết tao biết, nên jaemin chia nhỏ nó. và mọi thứ được che phủ dưới lớp vỏ của sự chân thành cậu bất chấp hết để khao khát.

“jisung có bạn mới.” jaemin hớn hở báo cho mentor vào bữa sáng hôm sau, jisung liền lấy cườm tay chặt ngang bắp tay cậu.

renjun giấu nụ cười sau lòng tay. tác động tới triển vọng của jaemin trong đấu trường tích cực tới mức mentor cũng sung sướng nhìn người ta bạo hành cậu.

“ừm, jaemin có hai lận.” jisung lẩm bẩm.

“từ miệng mày thì không còn hiệu ứng nữa.” jaemin chọc.

hai đứa cùng đến trung tâm huấn luyện. jaemin quyết định lờ bài diễn văn chào mừng để quan sát từng khu vực trong không gian rộng rãi này – đủ loại vũ khí người ta có thể nghĩ ra, cả những kỹ năng sống cơ bản, nhưng jaemin không cần rèn lại nữa.

học viện không cho phép học viên chuyên luyện nếu chưa đạt được trình độ nhất định với đa số các vũ khí khác, jaemin tự hào vì đã rèn giũa đủ để có vài lựa chọn dự phòng trong trường hợp không có dao. jisung thẳng tiến tới chỗ mấy mũi thương, chenle đang vung vẩy một cây với sự thoải mái của một kẻ lọt lòng đã làm quen với chúng; đấu thủ cùng quận nó mất dạng. vậy là đã quyết.

như dự đoán, jeno nhắm khu dùng gươm còn donghyuck là xạ tiễn. jaemin liếc nhìn dãy dao, bảy-b đang ở đó, vẻ kinh sợ lưỡi dao trong tay mình khiến jaemin thoáng ngạc nhiên. cậu không thể nhớ mình từng có cảm giác ấy với dao, từ khoảnh khắc những ngón tay nắm lấy chuôi con dao đầu tiên, hồi huấn luyện viên học viện ghé thăm trường cũ của cậu nhân ngày thao diễn để tuyển quân.

jaemin bắt đầu từ lớp vượt chướng ngại vật. cậu vốn thích những bài tập tốc độ, thấu hiểu sự kiểm soát với cơ thể mình. cậu lăng người lên những bục cao, len lỏi giữa những đoạn thừng chồng chéo và leo đến đỉnh. từ điểm nhìn trên cao, cậu nghiên cứu tổng thể; chenle đang dạy jisung cách cầm đinh ba, hai đứa hào hứng quên cả thầy; donghyuck bỏ cung tên và chuyển sang hôn gió jeno ở khu tập gươm ngay kế. jaemin vươn vai, kiễng chân đứng trên thanh xà kép, rồi nhảy lộn vòng xuống bục xuất phát.

khoe mẽ cũng vui. khoe mẽ và tiện thể dọa đám vật tế quận khác càng vui. trận chiến sống còn không phải vào đấu trường mới bắt đầu, nó nhen nhóm từ giây phút chúng tập hợp ở trung tâm, tranh đấu trên phương diện tâm lý. cậu bắt gặp ánh mắt của bảy-b, và cười, tận mang tai. mặt bảy-b không còn giọt máu. trò trẻ.

liên minh chính thức của hội nhà nghề thành lập cũng đơn giản: giờ ăn trưa, jaemin tới chiếc bàn donghyuck và jeno đã chiếm, dễ dàng hòa vào cuộc trò chuyện, tung một quả nho để donghyuck tớp gọn, lát sau jisung bê khay đồ ăn ngồi xuống đối diện jeno. chenle vừa vào phòng ăn là donghyuck vẫy, năm chiếc ghế đều có chủ.

sau đó, năm đứa chiếm cứ lớp luyện thương để tiếp nối truyền thống lâu đời của hội nhà nghề, lừ lừ và cười khinh bỉ những vật tế còn lại.

“ê.” jisung gọi, hơi nhăn mặt. “mười-một-b kìa. lưỡi hái à?”

jaemin ngoái nhìn. phía vũ khí có lưỡi và tầm vươn, mark lee đang đấu với một huấn luyện viên, động tác phòng thủ nhanh nhẹn, chắc chắn, đôi mày cau lại vì tập trung.

phải thừa nhận thật khó chịu, nhưng mark không tệ.

“nó học ở đâu ra?” donghyuck thở mạnh, không rời mắt khỏi đường vung hái, tựa hồ đã bị thôi miên. “ở quận mười một thì đánh với cái quái gì? lúa mì?”

dường như cảm nhận được sức nặng từ ánh mắt chúng, mark ngước lên, nhưng gương mặt chẳng chút sợ sệt, dù đối diện với năm tay nhà nghề gườm gườm vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cậu. thay vào đó, cậu nhoẻn cười, nhẹ nhàng hơn nụ cười đã chiếm trọn buổi diễu hành.

“ồ.” chenle thì thào. “răng ngộ ghê.”

“sao không được đập nhau trong lúc tập nhỉ.” donghyuck nói, ngón tay ngứa ngáy co duỗi.

“để dành sức vào đấu trường.” jeno đáp, đưa tay gạt donghyuck đi.

donghyuck đảo mắt hung hăng như đang dùng lực quay ấy để chạy máy phát điện. “đang chọn mồi, ok? tao chưa động vào mark lee thì không ai được phép.”

ngày huấn luyện thứ hai, jaemin cùng chỗ với jeno. gươm là lựa chọn thứ ba của jaemin, nên ở đó đủ dễ thở, không cần biến nó thành thước đo cho màn trình diễn của mình, chỉ ngắm sức tập trung cao độ khi jeno chém nát những mục tiêu ảo ba chiều. jeno thực sự giỏi. một thanh gươm trong tay biến đổi cậu ta, đá hoa cương được chạm khắc thành những dạng hình hoàn mỹ hơn.

“không tệ nha.” jaemin nói lúc jeno kết thúc bài tập và quay sang cậu, xương quai xanh lấp loáng mồ hôi.

“nhắm hơn được không?” jeno thách thức. jaemin đã rút một lưỡi gươm khỏi giá.

cuối ngày, jeno và jaemin đang vào thang máy về chỗ nghỉ thì mark xuất hiện, chân rảo bước, tay giờ cao. “này!” mark gọi. “có thể, ừm—“

jaemin nhìn jeno. jeno cũng nhìn cậu, mắt mở to. rồi jaemin đưa tay giữ cửa.

mark xẹt vào, nhanh tay ấn nút tầng mười một. “cảm ơn.” cậu ta thở hổn hển.

có ai tỉnh táo lại ra sức chạy để vào thang máy cùng hai đứa nhà nghề? jaemin bắt đầu nghĩ mark lee có vấn đề.

“không có gì.” jaemin đáp, chăm chú ngó mark.

thang bắt đầu chuyển động. “mình là mark.” cậu ta giới thiệu. “mark lee. quận mười một.”

“biết rồi.” jaemin nói.

“tớ là jeno.” jeno đáp. “quận một.”

“mark lee chắc cũng biết.” jaemin bảo.

cửa mở ở tầng một. jaemin vói tay qua jeno để nhấn nút đóng cửa.

“ừm…” mark liếc qua lại hai đứa. “không phải cậu ở đó sao?”

“à, không.” jaemin ngọt giọng. thang dừng ở tầng hai, và cậu ấn nút lần nữa. “tụi này định lên tầng thượng. để tham quan. mười-hai mời.”

jeno hiểu ý và chọn số mười hai. mark càng lúc càng thêm bối rối, nhưng vẫn không mảy may nao núng.

“nói thêm về mình đi, mark lee.” jaemin đề nghị.

“không có gì nhiều đâu?”

jaemin chẳng chớp mắt. “cá là không phải vậy.”

mark gãi đầu gãi tai. “ừm… mình làm việc ở nông trại? mà ở quận mười một ai cũng làm nông. haha.” cậu ta không cười mà bật ra hai âm tiết ấy.

“hấp dẫn ghê.” jaemin lẩm bẩm. cậu quan sát mark thêm một chút.

tới tầng mười một, mark giữ cửa. jaemin mong sớm được thấy vẻ kinh hoàng trên mặt mark. “ừm, gặp các cậu thật vui. hẹn sau nha?”

và jeno mỉm cười, rạng rỡ, gần như ngượng ngùng. jaemin ngỡ ngàng.

cánh cửa khép lại sau lưng mark, thang tiếp tục lên, cuối cùng cũng thoát khỏi thứ trọng lực bất thường của cậu ta. “mình thuyết phục mười-hai dẫn đi tham quan được không?” jaemin hỏi.

“chắc được.” jeno đáp. “mà có ích gì không?”

“hay lên sân thượng?” jaemin rủ.

“tầm cao.” jeno gật đầu, nghiêm nghị mà bông đùa. “tớ thích cách nghĩ của cậu đấy, hai-a.”

cả hai cười tươi. bí ẩn, cảm giác nhân đôi, san đều cho hai đứa. jaemin xác định mình thích jeno. cửa mở ở tầng mười hai.

“mời, một-a.” jaemin nói.

sau bài sát hạch giết người đầu tiên, jaemin bị khao khát lạ lùng dành cho những điểm cao nhất ám ảnh. may thay, ngay bên ngoài phạm vi học viện có một ngọn núi nhỏ trông xuống toàn quận, leo mất vài tiếng là nhiều; trong năm, họ đã dùng nơi này luyện tập điều hướng. nếu chạy thì còn nhanh hơn nữa.

và jaemin chạy, gió thu se lạnh trong lành ùa vào buồng phổi, cơ thể như một chiếc lò đốt adrenaline. cứ thế, cậu là bất khả xâm phạm, là vô địch. nhịp tim rõ rệt trên từng đầu ngón tay. sườn núi dưới chân dốc hơn, nhưng cậu không giảm tốc. chẳng có gì cậu không thể vượt qua.

cậu tới đỉnh đồi thì mặt trời đã lặn. cậu chững lại, rồi dừng hẳn, để trọng lực kéo mình ngồi khom xuống, hơi thở nặng nhọc choán đầy thính giác. từ đây, cả quận trải rộng trước mắt cậu, những đốm màu nhạt nhòa dưới ánh sáng chói. chỉ cần nheo mắt là thấy đường cong của cổng quảng trường thành phố, sân khấu chiêu quân đặt ở đó. hết thảy những gì cậu mong mỏi cũng có thể trở nên tầm thường đến vậy.

một tiếng trước, cậu thọc lưỡi dao xuyên cổ và thủng ruột một tử tù trước mắt các huấn luyện viên, gạt đi những kháng cự vô nghĩa của cô ta, giờ chẳng quan trọng nữa. để tình trạng mất máu đạt ngưỡng tử vong, tay cô bê bết máu và buông lơi ngay tích tắc lìa đời. cử động thả lỏng trong vô thức. giường móng ửng đỏ. ngón tay vô lực. giết người chẳng giống giết thú, nhưng cậu đã hoàn thành cả hai, cậu bất khả xâm phạm, cậu vô địch, trên đỉnh thế giới.

“ngó ghê quá.” một giọng nói từ phía sau. jaemin chưa kịp vùng dậy thủ thế, renjun đã ngồi xuống kế bên. cậu ta đưa jaemin chai nước.

renjun hơn cậu một tuổi và đang chuẩn bị cho kỳ đấu trường thử nghiệm, nên jaemin không mấy khi gặp cậu ta nữa. trong đội, cậu ta cũng không được ưa thích – một ứng viên cho top năm là cùng lắm, dự bị của dự bị trên đường lưu thông chính thống từ học viện sang làm trị an viên. nhưng cậu ta đạt kỷ lục trong học viện về kỹ năng dùng dao, lúc rảnh hai đứa vẫn chia sẻ những món tầm ném trong sự yên tĩnh dễ chịu, rồi renjun bắt gặp jaemin nhìn mình, và chỉ cho cậu cách cầm đơn giản hơn, đánh dấu điểm khởi đầu một mối quen biết mơ hồ.

jaemin mở nắp chai, cẩn thận hớp từng ngụm nhỏ. “đây không bao giờ trông ghê nhé.” cậu đáp. “cậu làm gì ở đây?”

“thấy cậu lao lên núi như bị rượt.” renjun nói. “tôi đi theo. lối bên sườn đông bắc ngắn hơn, cậu biết mà.”

màn đêm phía trên dâng đầy như hũ mực đầy. jaemin đặt cái chai xuống. mắt không rời thành phố đang lên đèn, jaemin nói. “hôm nay là lần đầu tôi giết người.”

“tâm sự không?”

như quả trứng nứt vỏ, jaemin thành thực trút hết cảm xúc. cái nhếch môi của renjun như mời gọi, sự êm ái đánh lừa giác quan. thì, jaemin hồi ấy có say nắng đôi chút. thoạt tiên là nỗi ghen tị trong tiềm thức vì kỹ năng của renjun với món vũ khí hai đứa cùng ưa chuộng, rồi dịu đi khi lựa chọn chuyên môn của cậu được chấp thuận, nhưng lúc đó, cậu thoáng mơ về hai chiến thắng liên tiếp ở đấu trường, và dọn vào hai ngôi nhà kề nhau trong làng chiến thắng.

nhưng hiện cậu chẳng nghĩ đến những điều ấy. cậu còn hồi tưởng những ngón tay duỗi ra của người đàn bà đã chết. cậu kể hết với renjun, và renjun gật nhẹ. “không giống giết thú mấy, nhỉ? nhưng lần đầu là kinh khủng nhất. sẽ đỡ hơn. bớt cảm giác.”

“tôi chẳng cảm thấy gì.” jaemin đáp. sự thật là thế. gió đã gột sạch nội tâm cậu, chỉ chừa lại thể chất, những nhu cầu xác đáng của cơ thể.

“sẽ.” renjun nói. “nhưng cũng sẽ bớt dần. không thì cậu sẽ tìm được cách.”

jaemin liếc renjun. ánh mắt điềm tĩnh. thật chứ? cậu nghĩ, nhưng không hé môi.

renjun đứng lên. đưa tay ra. “chạy đua xuống đi.” cậu ta rủ.

chính xác những gì jaemin cần nghe. jaemin nắm bàn tay ấy và để lực kéo mình lên.

đã lâu rồi, jaemin không chắc renjun có nhớ. lòng tốt bất ngờ, khác lạ đến nỗi cậu chẳng biết đáp lại ra sao, nhưng trước giờ, sự biết ơn dễ nảy sinh tới mức ngột ngạt, căng tràn trái tim cậu. không dễ dàng hơn chút nào, nhưng renjun đã đúng: cậu tìm ra cách. và xuống tận chân ngọn núi.

jaemin vừa tắm xong thì có tiếng bên ngoài đập cửa rầm rầm như muốn xộc thẳng vào. cậu thở dài và ấn nút mở cửa, chủ yếu để kẻ kia im đi. chính là donghyuck, đang đá lông nheo làm duyên.

“ồ, cậu đó hả.” jaemin hờ hững. “muốn gì.”

donghyuck cười toe, và jaemin nheo mắt nghi hoặc. “phòng cậu xịn hơn phòng tớ—“

“ừm, phòng giống hệt nhau mà? và sao lại làm phiền tớchứ không phải, ví dụ như, bạn cùng quận cậu, chắc cậu cũng nghe rồi, tên là jeno—“

“—nên tụi tớ mượn tạm đêm nay.” donghyuck vẫn tiếp tục, như thể jaemin chưa hé răng. mark lee – mười-một-b, jaemin nghĩ với một thoáng phẫn nộ – ngượng nghịu nấp sau donghyuck và vẫy chào. jaemin chớp chớp mắt, và nhận ra mình đang đứng ngoài cửa, mark và donghyuck đã vào phòng; donghyuck thật sự nhanh tay lạ lùng. “đừng thử vào phòng tớ, khóa rồi. cảm ơn nana, cậu là nhất!”

kinh dị nhất là cả donghyuck lẫn mark đều không thèm đóng cửa, nên jaemin tha hồ chiêm ngưỡng cảnh donghyuck đẩy mark lên giường – giường của cậu – và đè cậu ta xuống.

jaemin có thể bước vào và lôi hai đứa trở ra nếu cậu thực lòng muốn vậy.

không tin nổi.” cậu xùy một tiếng, bắt gặp donghyuck làm một cử chỉ thô bỉ về phía mình ngay trước khi sập cửa lại.

cậu thoáng tính chuyện quay vào và nằm ườn trên ghế, hay trong bồn tắm, kệ xác cặp đôi kia. nhưng donghyuck đâu phải dạng người dễ chùn bước vì những hành động ấy, và jaemin thấy trước tương lai mất ngủ nếu chọn cách này.

chỉ còn phương án quấy rầy ai đó và ngủ ké. khả năng renjun cho cậu vào và bóp cổ cậu vì xâm phạm riêng tư là năm-mươi-năm-mươi, và jaemin muốn tỉ lệ thành công cao hơn thế. thường thì cậu sẽ chọn donghyuck, nhưng hiển nhiên là lựa chọn đó hiện nằm ngoài danh sách. đành—

jaemin dùng thang máy xuống tầng dưới. vào hành lang tìm phòng jeno và gõ cửa. jeno vừa mở cửa, cậu lập tức tiến vào và quăng mình lên ghế dài. “bạn cùng quận cậu đang kết thân với kẻ thù bằng cách ngấu nghiến mặt mark lee trong phòng tớ.” jaemin thông báo. “dám là cả cu nó luôn, tớ không nán lại xem. khoan, có nên không? cậu nghĩ tụi nó có để tớ xem không?”

“hả—phòng cậu? sao không phải, ừm, một trong hai đứa?”

“vì donghyuck là donghyuck, và khi tớ hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã quá muộn, thế đấy.” jaemin đáp. “tớ không vào phòng được, thằng ôn khóa cửa rồi. cũng không muốn đánh thức mentor.”

“nhưng nhỡ tớ ngủ rồi thì sao?”

“à, cậu có ngủ đâu.” jaemin nói, duỗi người choán cả chiếc ghế. “và, tớ nghĩ cậu không phiền. hay là ?”

jeno ngó cậu chăm chú, rồi cười phá lên. tiếng cười trẻ con, khác xa hình ảnh cậu ta đã dày công tạo dựng suốt mấy ngày qua, hoặc hàng năm trời, nhưng jaemin đoán mình bắt đầu nắm được sơ sơ jeno thuộc kiểu nào. cậu ta đưa tay che miệng, tự trấn tĩnh cũng nhanh như lúc âm thanh ấy bật ra, nhưng đôi mắt không giấu được.

“đừng lo.” jaemin vẫy tay sảng khoái. “tớ chiếm cái ghế vừa đủ rộng này. không đá cậu khỏi giường đâu, tớ nào phải donghyuck. trừ phi cậu định chia giường.”

“không sao mà.”

“…chuyện tớ không phải donghyuck?”

“chia giường.” jeno đáp. vô tư lự. jaemin kìm một nụ cười, đứng dậy.

cậu trèo vào chiếc giường giống hệt của mình và chắc chắn cả của donghyuck. lát sau, jeno cũng leo lên, chừa một khoảng trống ở giữa vì phép lịch sự, jaemin chợt tò mò, nếu cậu vươn tay ra, jeno sẽ phản ứng thế nào. gạt bỏ khoảng cách này.

“không hành hung trong lúc tớ ngủ.” jaemin cảnh báo. “jisung sẽ phải báo thù, nội bộ liên minh lục đục.”

“dao ở tầm gần hơn gươm.” jeno nhận xét. “tớ có nên đề phòng bị đâm sau lưng không?”

cổ jaemin khẽ tê tê. “nếu tớ định đâm cậu…” jaemin đáp, hoàn toàn chân thành. “…đảm bảo sẽ đâm thẳng phía trước. ngủ ngon.”

Recent Posts

See All

remember the fireworks back then (4)

quá nửa đêm, jaemin choàng tỉnh do tiếng rít của cánh cửa phòng ngủ. cậu bật dậy, tay luồn dưới gối tìm dao nhưng trống trơn; cậu nhớ ra, quá muộn, rằng tháp lưu trú cấm vũ khí. “nào, nào, là tôi thôi

remember the fireworks back then (3)

“jaemin.” jaemin không đáp, vờ ngủ tiếp, nhưng vì nguyên tắc nhiều hơn là để lừa jeno cậu còn đang say giấc. như mọi tay nhà nghề xuất sắc, cậu đã sớm dậy từ 5 giờ, cùng lúc jeno lật lớp chăn ấm và rờ

remember the fireworks back then (1)

“em không có ý vô lễ gì cả.” jaemin nói. “jisung mới mười sáu. nó chưa sẵn sàng—” “ý cậu là đánh giá của cậu chính xác hơn của học viện?” giọng huấn luyện viên trưởng irene thoáng vẻ cảnh cáo, nhưng r

bottom of page