top of page

remember the fireworks back then (3)

“jaemin.”

jaemin không đáp, vờ ngủ tiếp, nhưng vì nguyên tắc nhiều hơn là để lừa jeno cậu còn đang say giấc. như mọi tay nhà nghề xuất sắc, cậu đã sớm dậy từ 5 giờ, cùng lúc jeno lật lớp chăn ấm và rời giường; vài ngày sống trong xa xỉ ở capitol không đủ để đánh lừa thói quen của cơ thể đã rèn luyện cả thập kỷ.

“nana.” jeno gọi. giờ trong giọng cậu ta thoáng nét cười.

“tớ chưa có cho phép cậu dùng tên đấy.” jaemin đáp, mắt vẫn nhắm nghiền.

“donghyuck được mà.” jeno cãi.

“vì tớ thích donghyuck.”

“thế… không thích tớ à?”

jaemin hé một mắt. đúng là jeno đang cười híp mí, khom người bên giường để hai gương mặt ngang tầm. “ừm.” jaemin mím môi. “vẫn đang cân nhắc.”

“thô lỗ, cậu đang ngủ trên giường tớ.” jeno nhắc.

“donghyuck sẽ cho tớ ngủ chung giường.” jaemin nói.

“tại donghyuck mà cậu phải đi ngủ nhờ.”

“được, hợp lý.” jaemin gật gù. cậu thong thả vươn vai ngồi dậy, jeno cũng đứng lên, lịch sự quay đi cho cậu thay đồ. hành động mới vô nghĩa làm sao, nếu còn xấu hổ vì khỏa thân trước mặt người khác, jaemin đã chẳng qua nổi mười bốn tuổi, cậu dám cá ở quận một cũng không khác biệt mấy, nhưng cậu vẫn thấy vui thích. “donghyuck tạm thời bị xóa khỏi danh sách những người tớ thích.”

“có những ai?”

“jisung.” jaemin tròng một chiếc áo vào. “chính tớ. mark lee.”

jeno ngồi xuống mép giường. “còn tớ?”

“nói rồi đó.” jaemin đáp và đưa tay chỉnh cổ áo jeno. “vẫn cân nhắc. ở học viện hay gì đó chỗ cậu gọi có tập calisthenics không? tớ cần giãn cơ.”

“oa, cậu thì cầm chắc đứng cuối danh sách của tớ.” jeno nói, nhưng vẫn tử tế ngồi xuống sàn cùng jaemin, chân xếp bằng.

phiên bản của học viện ở quận một – trung tâm thể thao và giải trí, còn có tên thân mật là tụ điểm – được điều hành bằng sự khổ hạnh trong quân ngũ, hoàn toàn đối lập với sự xa hoa quận một vẫn phô bày. jaemin chẳng xa lạ gì với kỷ luật, nhưng cách jeno mô tả cuộc sống của đám nhà nghề quận một khiến cậu cũng phải nhăn mặt thương cảm.

ở cạnh jeno có cảm giác yên bình kỳ lạ, an toàn tuyệt đối đến mức đáng báo động. jeno không giống những gì quận hai biết về cậu chút nào, là một kẻ hoàn toàn xa lạ, cùng lắm là một đồng minh trong tình huống đầy rẫy biến động, nhưng jaemin đã ngủ nguyên đêm cạnh cậu ta, một vũ khí sống. cậu nhìn jeno, không có hình ảnh cậu ta chết dưới tay cậu thế nào. chỉ có jeno, không gì khác.

“nên làm phát trong phòng donghyuck, đưa ra thông điệp mạnh.” jaemin lầm bầm vào đầu gối, ráng sức gập người làm đôi, tay vươn chạm bàn chân, cảm nhận cái rát dễ chịu lan khắp mặt dưới chân.

jeno khẽ ừm, chân dang rộng hình chữ v. “mark thích cậu.” cậu ta gợi ý.

“quan trọng nhất là sao cả cậu cũng gọi mark lee bằng tên rồi, trong hội nhà nghề còn mỗi tớ không gọi thế à? thứ hai, tớ không thể chơi mark lee trong phòng donghyuck.” jaemin nói và ngồi lên, vẻ kinh hoàng. “tớ sẽ phải… kiểu—cưới nó trước? nó có cái vẻ đó, hiểu ý không? hay donghyuck. chắc nó sẵn lòng. khoan, vô nghĩa, là phòng nó mà.”

lựa chọn dễ thấy nhất lơ lửng quanh hai đứa như một tấm lưới điện, lách tách nổ và thấm đẫm mưu tính. jaemin có thể nhắc cho vui, nhưng khoảnh khắc qua mất rồi. đã quá muộn để nó không hóa ra một lời gạ gẫm sống sượng. chú yếu cậu ngại chỗ sống sượng này, thân xác có gì quan trọng? bạo lực và ham muốn là bản năng song hành, ai cũng biết hai kẻ ưa nhìn mơn trớn nhau trước máy quay sẽ rút được bao nhiêu tiền tài trợ.

đây giống quan điểm của quận một hơn, nhưng học viện cũng có dạy cả chiến thuật; hiển nhiên không phải con đường chiến thắng lý tưởng, nhưng quận hai làm mọi thứ trong khả năng để đưa những đứa con trở về.

do dự không bao giờ là dáng vẻ nên thấy ở một tay nhà nghề. may thay, đời này jaemin chưa một lần do dự. cậu hiểu mình muốn gì, quận muốn gì, đó là chiến thắng. ý nghĩ ấy khơi lại cảm giác dễ chịu cậu quy cho jeno. cái êm dịu tựa cơn giảm nhiệt sâu.

“hừm, nếu donghyuck vẫn trong phòng tớ, lúc về tớ sẽ hôn mark lee trước mặt nó.” jaemin dứt khoát. “hoặc ngược lại.”

“ừm, chúc may mắn nha.” jeno nói.

“này.” jaemin phàn nàn. “kiểu đánh giá đó là sao? chẳng có tính đóng góp gì cả.”

jeno mỉm cười. “lộ liễu quá ha?”

“ừa.” jaemin đáp. hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực cậu như hòn than âm ỉ. “nhưng đền bù là được.”

cứ suy nghĩ thì thật vô dụng. nên cậu chẳng buồn nghĩ thêm mà rướn tới áp môi mình lên gò má jeno, trái tim lâng lâng ư ử hát khi cậu rời khỏi phòng, không ngoảnh lại.

lúc jaemin xuống tầng, donghyuck đã ngồi chỗ hội nhà nghề chiếm đóng, chăm chú bổ một quả táo và tỏa ra vẻ tự mãn ở mức độ ghê rợn. cổ áo của bộ đồng phục luyện tập được chỉnh cẩn thận để phô bày phần rìa của một thứ nom rất giống một vết bầm bự tồ ngay dưới xương quai xanh. jaemin nheo mắt.

“khôn hồn đừng làm xấu mặt cả liên minh trong buổi tập hôm nay.“ jaemin nói và kéo một chiếc ghế.

“làm ơn.” donghyuck cười giễu. “đây thừa sức chiến đằng ấy ở mọi lĩnh vực ngay khi đang ngủ.”

“ờ, vì chỉ có lúc đấy cậu mới có cửa so với thằng này.” jaemin vênh mặt. mấy chữ sau vừa rời khỏi môi là cậu đã hối hận, nhưng không kịp thu lại nữa rồi. được ăn cả, ngã về không. “trong mơ ấy.”

lưỡi dao và quả táo đứng lặng. donghyuck chằm chằm ngó cậu. “ổn chứ? sao nghe giống phong cách của jeno quá vậy, nana mà chúng tôi vẫn biết và yêu mến đâu—“

“sao tớ lại chịu đựng cậu.”

donghyuck xoay xoay con dao gọt hoa quả giữa mấy ngón tay. “vì cậu yêu tớ.” nó ngâm nga.

“tớ sẽ đẩy cậu lộn cổ khỏi ban công.” jaemin trấn con dao khỏi tay donghyuck trước khi nó tự cắt cụt một ngón. donghyuck, siêu nhân của vũ khí tầm xa ít quy luật, chẳng có chút tôn trọng nào với dao. nên kệ cho nó tự hủy đôi tay khéo léo lúc đấu trường chỉ còn cách ba ngày; đáng đời. “làm sao mà cậu dụ mark lee lên giường? nói chuyện bao giờ? tớ không ngờ cậu bảo chọn mồi là ý này.”

“tớ là thỏi nam châm mà.” donghyuck khum tay chống cằm. “sức hấp dẫn kéo mọi người lại gần. chắc cậu cũng thèm nghe chi tiết lắm, nhưng tớmuốn biết đêm qua cậu ở với ai.”

“jeno.” jaemin đáp. “không—“ cậu cao giọng hơn để chặn trước donghyuck đang ngả người tới và hào hứng mở miệng. “bọn này không xoạc nhau, vì đều là dân nhà nghề có trách nhiệm, phải chăm sóc cơ thể trong những thời khắc trọng đại này.”

donghyuck khịt mũi. “ờ, cứ như cậu không định lấy phòng tớ làm chỗ đụ để trả thù ấy.”

“tớ ghét cậu?”

“cậu yêu tớ chứ.” donghyuck nhắc lại. nó vươn vai và ngả vào lòng jaemin, đầu gối lên đùi cậu.

jaemin thở dài và vuốt ve tóc nó. nhiều lúc, đám quận một này thật sự giống những con mèo quá khổ. jeno hẳn cũng sẽ thích nếu cậu làm điều gì tương tự, dù cậu ta chắc không đòi hỏi vô sỉ thế này.

“nói rõ chuyện với jeno đi nào.” donghyuck bảo, như thể đọc được tâm trí jaemin. “tớ là bạn thân của hai người, tớ có quyền được biết.”

“biết nhau chưa đến một tuần mà nhận bạn thân cũng táo bạo đó.”

“được coi là bạn thân của lee donghyuck là đặc quyền.” donghyuck đáp. nó lơ đễnh nắm tay jaemin và đặt một nụ hôn lên cườm tay. “phải biết ơn chứ. tớ đang đặt cậu vào vị trí cao ngang ngửa jeno đấy.”

“cậu thích mark lee à?”

“hả—bạch tuyết ơi, đổi chủ đề khiếp vậy! nghiêm túc đi, cậu có ổn không—“

“cứ trả lời đi.”

“quan trọng sao?” donghyuck nhắm mắt. “vui vẻ tí thôi. nếu cậu ta sinh tình cảm, cơ hội của tớ càng lớn, đúng không?”

jaemin không đủ minh mẫn để nhận ra ý nghĩa sau câu nói ấy, nếu có, donghyuck như một lối đi cậu không nắm rõ. “cậu chắc chắn điều ngược lại sẽ không xảy ra.”

“cứ nghĩ như này nhé.” donghyuck nói. “vài ngày nữa thôi là không bao giờ thấy mặt nhau nữa. sao nào? dù tớ có hơi… ôi, sao cũng được—đâu thể có chuyện gì—thành được.”

“cách nhìn thực dụng ghê.” jaemin đáp. đếm ngược tới ngày khai mạc đấu trường như bào mòn nền móng cho mối quan hệ tụi nó đã xây dựng, nhưng ở một kiếp khác, cậu và donghyuck có lẽ là bạn thân. cậu nghĩ mình thích điều đó. rồi tâm trí jaemin đột ngột trở lại điểm cũ, như nam châm bị hút về đúng chỗ: jeno. jeno. jeno.

giả sử hai đứa là hai người khác. ý nghĩ đẹp nhưng vô nghĩa. jaemin để cho nó thành hình, rồi xua đi.

“tớ luôn đúng.” donghyuck quả quyết. nó mở mắt. có thể là ánh sáng đánh lừa thị giác, hay đơn giản là hiểu nhau chưa đủ, nhưng trong tích tắc, nó gần như buồn bã. jaemin chưa chớp mắt, sắc thái ấy tan biến, nên cậu không nói gì thêm.

jeno vừa tới phòng ăn là gặp hai đứa; jaemin chậm rãi lùa tay qua mái tóc donghyuck, cùng im lặng, đợi ngày mới bắt đầu trong sự yên tĩnh đầy thấu hiểu, nếu tụi nó cho phép đối phương cảm nhận.

vấn đề là, jaemin không ngu đến mức tin rằng vai trò của mình với quận nhiều hơn một lưỡi dao được nối dài. cũng không quan trọng, vì cậu giỏi dùng dao, và cậu muốn xuất sắc trên nhiều khía cạnh. nên cậu rèn giũa sự tàn bạo; nên cậu bọc mình trong bản năng của thú săn mồi như một lớp da thứ hai, đủ gần trái tim để tin vào bản năng ấy.

nhưng mặc kệ âm mưu giàn dựng, có những kẽ hở ngay cả capitol cũng không thể xóa bỏ, những quy tắc jaemin chẳng bao giờ phá vỡ được. tuốt dao khỏi vỏ, cái phẩy cổ tay nhẹ nhàng hạ gục mục tiêu, và luôn là khoảnh khắc tĩnh lặng cực ngắn giữa rút và ném, ngay trước lúc cán dao rời tay. ranh giới giữa ý định và hành động. muốn cỡ nào cũng vô nghĩa nếu không thể hiện thực hóa.

cũng như với bản tin ngày chiêu quân, bốn người họ tập trung trong phòng sinh hoạt chung xem điểm tập luyện. dân nhà nghề đảm bảo sẽ có điểm ở mức cao, chỉ là cụ thể bao nhiêu—và, ở cấp độ khoái cảm của bản thân, khả năng tương đối của những người khác trong liên minh.

linh hoạt, renjun nhắc ngay trước lượt của cậu. họ biết cậu chuyên dùng dao. cho họ xem những thứ khác đã. thế là, cậu biểu diễn một lượt ở khu chướng ngại vật, chém nát vài hình nộm nhằm chứng tỏ mình đủ khỏe để dùng những vũ khí nặng nề hơn, rồi đến dao. vài chiêu khoe mẽ trúng đầu-tim-bụng của hình nộm đang di chuyển. cậu nghĩ đó là một màn ổn, trọn vẹn, nhưng đánh giá của ban tổ chức vô cùng khó nắm bắt.

gương mặt của jeno xuất hiện đầu tiên, sau đó là con số 11.

một khởi đầu ra trò. “quái quỷ gì vậy.” jisung nói. “anh ta làm gì trong đó, hồi sinh người chết à?”

boa và renjun trao đổi với nhau ánh mắt đầy ý nghĩa. renjun lấy một chiếc máy tính bảng ra.

donghyuck được 9, hoàn toàn đáng nể với một tay nhà nghề, nhưng chắc hơi khó nuốt trôi sau số điểm jeno đã đạt. khuôn mặt jaemin hiện lên – 9. cậu chẳng có thời gian để thất vọng, vì màn hình đã hiển thị sang jisung, 10 điểm.

chenle được 9, và jisung huých cùi chỏ vào sườn jaemin. “đã bảo mà.” nó rù rì.

“không hơn điểm anh, chỉ là ngang bằng.” jaemin phản pháo, nhưng như thường lệ, jisung vờ không nghe thấy.

điểm của chenle được công bố rồi, jaemin không chú tâm nữa, chỉ khi renjun hít một hơi thật mạnh và ngồi thẳng dậy, cậu mới ngước lên màn hình, vừa kịp thấy nụ cười hơi ngượng nghịu của mark lee cùng số 10 bên cạnh.

“cái đéo gì thế.” jaemin thốt ra.

nhóm mentor yêu cầu liên minh nhà nghề họp khẩn cấp, tất cả tập trung trong phòng jeno. jaemin hiểu điều đó ngụ ý jeno là nhóm trưởng không chính thức của đội nhà nghề, nhưng cậu nghĩ như vậy cũng hợp lý, về mặt chiến thuật.

“sao?” chenle lên tiếng. mái tóc tím từ hôm diễu hành đã nhạt gần sang màu hồng. “mình muốn cho ảnh vào chứ?”

donghyuck khoanh tay lại và đáp ngay. “không.”

“cảm giác khác hẳn lúc cậu tọng nguyên cái lưỡi xuống tận họng nó.” jaemin nói.

“đây không nhập nhằng giữa khoái cảm và công việc.” donghyuck làm bộ cao cả. “mà cậu ta cũng không nhập đội mình đâu, khỏi cần đi mời cho xấu mặt.”

điên à? ai lại từ chối lời mời vào đội nhà nghề? nhưng, nếu thực sự muốn thì có thể thuyết phục được, chắc chắn.” jaemin đáp. “mentor của cậu ta là ai? lee taeyong, phải không? dễ ợt. để cô boa nói chuyện, rồi anh ta sẽ tác động mark.”

“anh có muốn mark vào đội không ấy?” là jisung, cuối cùng đã cựa quậy thay vì gần như tan chảy trên ghế dài.

có không? mark lee, một đứa vô danh từ vùng đất hẻo lánh, có gì mà tất cả, ban tổ chức nữa, đều chú ý? tia sáng trong mắt donghyuck dõi theo quỹ đạo của lưỡi hái trong tay mark; cách jeno cười với mark trong thang máy, hơi bấp bênh, như không ngờ nụ cười ấy lại chân thành tới vậy. cả renjun cũng trầm ngâm trước hồ sơ của cậu ta, trầm ngâm không dứt, cậu này làm tôi nhớ tới một người, trong tích tắc, renjun tỏ ra quá sức buồn bã jaemin đã định tế nhị tránh ánh mắt cậu, nhưng rất có thể chỉ là do gương mặt renjun vốn thế.

“chà, sao không vote xem.” jaemin gợi ý. “ai muốn có mark lee trong đội?”

jeno giơ tay. chenle nữa. trước những ánh mắt đổ dồn về mình, nó nhún vai và bảo. “ảnh dễ thương. và có ích! sao lại không?”

jeno bướng bỉnh. “không cần đối đầu với cậu ta. kéo cậu ta về đội là mình dễ để mắt tới mối đe dọa lớn nhất.”

“em không muốn dính líu gì đến mark lee.” jisung nói. “mình không nên, kiểu, cầu xin viện trợ từ mấy quận ngoài.”

“tớ cũng không.” donghyuck ý kiến. “đã bảo rồi, mark lee không nhận lời đâu. anh thầy bảo cũng vậy thôi. cậu ta quá—hiểu không. đó đó. thằng ngốc đầy đạo đức, gì cũng được.”

“jaemin?” jeno quay qua cậu, vẻ hy vọng.

“tớ không nghĩ cậu ta có gì mà chúng mình không có.” jaemin chậm rãi đáp. “theo phương diện nguồn lực, tài trợ hay thời lượng lên sóng các thứ. một chọi năm đứa mình—cậu ta làm được gì chứ?”

“ba đấu hai.” donghyuck thúc cùi chỏ vào sườn jeno. “xin lỗi jeno, chenle, hình như hai người thua rồi.”

“aw.” chenle làu bàu, nhưng cũng không mấy bất bình.

jeno nhăn mặt nhưng cũng không thể thay đổi kết quả, và cuộc họp giải tán, donghyuck dựa vào tay vịn ghế bắt chuyện với jisung và chenle. jaemin đặt tay lên đùi jeno, cậu ta lập tức đổ người, tựa sát cậu.

“chúc mừng điểm 11 của cậu nữa.” jaemin hỏi. “làm gì trong đó vậy?”

trán jeno xuất hiện mấy nếp nhăn. “như thường thôi? xiên mấy hình nhân, chẳng nhiều nhặn gì…”

dĩ nhiên—điểm luyện tập không phải lúc nào cũng phản ánh chính xác trình độ. như học viện dạy, ban tổ chức dùng điểm số để dẫn chuyện, chọn mục tiêu, năm nay, có vẻ tâm điểm của mọi thứ là jeno.

jisung, jeno, mark lee. trong đầu cậu văng vẳng một giọng hao hao renjun nhắc cậu tách ra, buông bỏ, bắt đầu tìm cách vượt qua họ. nhưng còn thời gian mà. cậu còn thời gian. cứ thế này, kề bên jeno, đấu trường dường như hãy còn xa lắm.

“ừm, may là mình cùng một phe.” jaemin nói.

như mọi tay nhà nghề tập sự khác, jaemin thực hiện bài sát hạch đoạt mạng đầu tiên năm mười hai tuổi. bạn không thể biết trước bao giờ tới lượt mình, chỉ áng chừng sau ngày sinh nhật thứ mười hai từ một tuần đến ba tháng, một huấn luyện viên sẽ bước vào lớp lôi bạn đi, bạn sẽ mất tích cả ngày hôm ấy và ngày sau nữa thì trở lại—với một chút khác biết. các thầy cô dập tắt mọi lời suy diễn họ nghe được, nhưng tổ đội buôn chuyện của học viện đâu biết mệt mỏi, mà đó thực tình cũng chẳng còn là bí mật.

con mồi của jaemin là một chú chó. cậu vốn thích chó. nhớ cả cách gọi theo tiếng địa phương mà bà nội vẫn nói, là truyền thống, không phải sự phản bội, và quận hai có là gì nếu không được dựng xây trên nền tảng hồi ức. dĩ nhiên, ban huấn luyện biết; còn gì họ không biết chứ?”

vì thế, khi được đưa vào phòng thi và trông thấy một chú chó lông trắng run rẩy trong chuồng, cậu không mảy may ngạc nhiên. chỉ có một con dao. cậu cầm lấy.

cậu chẳng thể nào lường trước nó ồn ào đến thế. cậu đã cố làm thật gọn, ước đoán và nhắm vào động mạch chính, chú trọng kỹ thuật hơn là phô trương, và ấn mũi dao xuống, nhưng những thớ thịt không nhượng bộ dù cậu di chuyển cổ tay mạnh bạo ra sao, con vật không ngừng tru lên, co giật dưới tay cậu. hoảng loạn, cậu rút dao và đâm nát cái cổ nhỏ, tới lúc nó ngừng cử động, rồi đứng lặng, thở hổn hển, những ngón tay siết chặt chuôi dao chẳng còn cảm giác gì nữa.

“tốt lắm.” huấn luyện viên joonmyun nói, xoa đầu jaemin, cậu vắt kiệt định lực trong mình để không né tránh tiếp xúc đó. “nhưng lần sau đừng mất bình tĩnh như thế. chúng tôi sẽ hướng dẫn em phương pháp chuẩn, không cần lo gì cả.”

cậu lẩm bẩm cho qua. joonmyun gật gù tán thành.

“hôm nay nghỉ ngơi đi nhé?” anh dặn dò. “đi tắm rửa, có đồ hay để sẵn trong phòng em.”

jaemin trở về phòng. trên mặt bàn cạnh giường bày một phần bánh ngọt, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện ăn cũng khiến cậu nôn nao. cậu xả nước chà sạch tay, tẩy sạch từng chút máu khô dưới móng, và tắm, rồi rửa tay lần nữa. mấy đứa cùng phòng vẫn trên lớp, nhưng jaemin chắc chắn còn một người. cậu qua khu ký túc khóa dưới, phớt lờ tiếng kêu thảng thốt của jisung khi cánh cửa mở toang và lặng lẽ trèo lên giường nó. lát sau, tay jisung, thoáng vẻ chần chừ lạ lẫm, tìm tới sau cổ cậu và lùa qua những lọn tóc còn ẩm, jaemin nhắm nghiền mắt và vùi mặt vào vai nó, mặc tâm trí trống rỗng.

lần kế tiếp và sau nữa, cậu không còn mất tự chủ, con vật được thay bằng con người. học cách biến nó thành nghệ thuật. không đơn giản là giết người, dù đó hiển nhiên cũng là một phần quan trọng lắm. phải làm cho đẹp mắt, phải biết rạch chỗ nào để kiểm soát dòng máu ứa ra, để tùy ý kéo dài thời lượng. cách trình diễn. nhất là cách điều khiển nó. rút cạn chứ không đắm chìm. khát máu thì cuốn hút, nhưng điên cuồng thì không. dân nhà nghề chính là đang rèn luyện những giới hạn sít sao này, và sự cân bằng của jaemin trước giờ vẫn hoàn hảo.

(jisung hoàn tất bài sát hạch giết người trong thời gian kỷ lục. phiên bản truyền khắp học viện nói jisung bước ra khỏi phòng thi, khe khẽ ngâm nga, máu nhuốm lên tận khuỷu tay, tính từ lúc được gọi chỉ mất vài phút. phiên bản này không có jaemin vật lộn với jisung trong phòng tắm, quần áo còn nguyên, và hì hục chùi sạch máu trên người nó, vì jisung cứ mỉm cười, chẳng hé môi ngay cả khi jaemin xô nó vào bức tường ốp men, tay đè trên họng nó để khơi dậy một chút phản xạ tự vệ, nhưng jisung đáp lại bằng bàn tay áp lên má jaemin, không cố kháng cự cú siết cổ hay thủ thế. đơn thuần là sự dịu dàng. đây mới là điểm đáng sợ, bởi cảm giác đó vốn phải bị loại bỏ từ lâu rồi, trong đầu jaemin chỉ thầm mong ban huấn luyện không đặt camera ở phòng tắm. ngón tay jisung lạnh giá, đẫm nước, hoặc chính là da jaemin hầm hập nóng.

đừng khóc, hyung, nó bảo, jaemin thậm chí không hề khóc, nhưng đó là minh chứng cho tình trạng trầm trọng của jisung, vì đã nhiều năm rồi nó thôi gọi cậu là hyung. học viện không khuyến khích các học viên dùng kính ngữ, với lý do sự tôn trọng nên dành cho kỹ năng hơn là tuổi tác, và jisung tuân thủ triệt để. giờ đây, hai đứa run rẩy trong bộ quần áo ướt nhẹp, jisung ngoan ngoãn trong tay jaemin, sự mềm yếu nó không còn để lộ lại hiện ra trước mắt. những gì mong manh nhất đều phô bày trần trụi.

jaemin không rõ jisung có nhớ. cậu không hỏi, jisung cũng không chủ động đề cập, nhưng thi thoảng jaemin khép chặt đôi mi, và vẫn thấy cử chỉ dịu dàng tuyệt vọng ấy in trên mí mắt. jisung vươn tay về phía mình qua làn nước. bản thân khuất phục lúc những đầu ngón tay kia vừa chạm, thứ tình yêu mãnh liệt có thể nuốt chửng cậu. những tay nhà nghề chỉ biết có quận, không gia đình, jaemin không gia đình, chỉ có jisung.)

trên lý thuyết, ngoài giờ luyện tập, các vật tế không được xuất hiện ở trung tâm, nhưng thực tế, đám nhà nghề thoải mái vào nếu muốn thêm thời gian. đêm nay, chỉ có jaemin tận dụng đặc quyền này, thư giãn sau một ngày vất vả bằng cách lao lực thêm chút nữa. dùng dao giúp đầu óc cậu thư thái, một trạng thái dưỡng thần, tâm trí thả lỏng, chỉ còn sức nặng của lưỡi dao trong tay, quỹ đạo, đà, tính toán thuộc về bản năng.

khoảnh khắc nhận biết sự hiện diện của mark, jaemin lập tức đề phòng, cảm giác căng thẳng chạy dọc sống lưng. luật bất thành văn là chỉ dân nhà nghề được hưởng đặc quyền sử dụng khu tập luyện ngoài giờ, nhưng ai nỡ từ chối lee taeyong, người chiến thắng huyết trường tứ phân cả vũ trụ mê mẩn? jaemin mân mê con dao trong tay, cố tìm lại cảm giác cân bằng của ba giây trước.

mark đi từ cửa vào khu vực gươm, gần chỗ tập dao quá mức, và khởi động. jaemin mặc kệ, tập trung quan sát mục tiêu phía đối diện. sau hai cú phi dao, mark đã chăm chú nhìn cậu.

nếu jeno như ru jaemin vào giấc ngủ, thì mark hoàn toàn ngược lại. jaemin chẳng có vấn đề gì với chuyện bị người ta nhìn ngó. cậu là dân nhà nghề, cậu tận hưởng sự chú ý. nhưng áp lực không đổi trong ánh mắt của mark làm cậu bất an, bởi mark tựa hồ đang đánh giá và phát hiện ra cậu thiếu sót, cậu chẳng nên bận tâm bọn quận dưới nghĩ gì về mình, nhưng chẳng rõ vì sao, quan điểm của mark có sức nặng với cậu.

mất tập trung— cậu lỡ đà ngay khi dao rời tay, lưỡi dao có vẻ đã xé rách phân nửa phần da lòng tay. jaemin xuýt xoa, đè nén cơn đau để trấn tĩnh lại và ngồi xuống mép thảm để xem qua vết thương. rộng nhưng nông, kiểu thương tích với đau đớn chẳng tương đồng với độ nghiêm trọng. cậu đã và sẽ bị thương nặng hơn thế, nhưng một trong những điều đầu tiên học viện dạy là cơ thể người không được cấu tạo để ghi nhớ cái đau. khả năng chịu đựng của cơ thể không bao giờ thôi gây bất ngờ cho cậu, một hệ quả kém may mắn của sự sống. cậu nhăn mặt.

một chiếc bóng đổ xuống ngay tầm mắt cậu. jaemin nghiến răng, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mark. “muốn gì thế, mười-một?”

mark gật đầu về phía vết cắt. “trông có vẻ đau.”

“không hề.” jaemin đáp.

“cậu có cần—”

“không.” jaemin nói. “tôi không cần gì hết.”

“này.” mark đáp. “đâu có ai ở đây.” sai bét. các camera bố trí trong mọi góc là quá đủ rồi. “tôi có thể giúp? nếu cậu muốn.”

jaemin nuốt xuống sự khao khát đắng ngắt vừa trào dâng. nói theo kiểu thống kê, ít nhất một trong hai đứa sẽ chết trong một tuần tới. “tôi chẳng muốn gì ở cậu.”

với một thoáng cân nhắc, cậu quay lưng lại phía mark, tỏ rõ rằng mình không coi mark là mối đe doạ. tay trái không bị thương của cậu lôi ra một bộ sơ cứu, nhưng thao tác với nó mà không tự biến mình thành thằng ngố là vượt quá khả năng của cậu lúc này.

“thật chứ.” mark có chút mất kiên nhẫn. “để tôi.”

jaemin dò xét mark. đã quyết định không kết nạp mark vào đội nhà nghề, nhưng đây biết đâu cũng sẽ hoá thành một câu chuyện. cậu lẳng lặng đẩy bộ sơ cứu sang cho mark.

mark rút ra một bình xịt và miếng gạc, cầm tay jaemin nhẹ nhàng đến lạ. chất thuốc chạm vùng da rách hơi rát, nhưng còn xa mới quá ngưỡng chịu đựng, và jaemin thà chết còn hơn rúm ró trước mặt mark. tiếp đó là lớp gạc. mark đắp lên thật khẽ và thận trọng.

“chắc cậu cũng biết rồi.” mark nói. “nhưng phải một giờ mới lành được, để yên đấy nhé.”

vẻ lương thiện trong mắt mark mới là quá sức chịu đựng. ở quận hai, người ta hẳn đã vắt sạch cái tốt đó khỏi mark từ lâu, chí ít cũng biến nó thành hữu dụng. jaemin ngoảnh mặt đi, như một cơn cáu giận vô lý và vu vơ.

“tại sao cậu—” jaemin tự ngưng. cậu không muốn nghe câu trả lời.

“bị thương kiểu đấy thì không cầm chắc dao được.” mark đáp. “đánh bại một người không ở—đỉnh cao phong độ thì quá vô nghĩa. đúng không?”

cậu ta thật thà, không chút kiêu ngạo, đến nỗi jaemin gần như đã tin mình có thể bị vượt mặt bởi một thằng quận mười một cả đời chưa từng được huấn luyện. jaemin ngỡ ngàng, viễn cảnh dễ dàng hiện lên mặc kệ những khác biệt làm nên thế cửa trên của cậu.

“cậu thực sự nghĩ mình sẽ thắng.” jaemin nói. cậu định thể hiện sự hạ cố, nhưng chỉ lộ ra hoang mang. trái tim phô bày quá nhiều.

mark cười toe. cổ jaemin nghẹn lại. “cũng ngang ngửa cậu thôi mà.”

nhưng cậu ta có nói gì cũng không quan trọng, vì mọi thứ cuối cùng thật đơn giản: mark lee, với lưỡi hái và đôi mắt không mảy may e sợ cùng số điểm đánh giá cao hơn cả jaemin, sẽ không sống sót mà rời khỏi đấu trường.

jeno ghì jaemin vào cửa phòng donghyuck, nhưng không lâu. sức nặng thay đổi, jaemin đảo vị trí, đôi tay giam jeno ở giữa. jeno đảo tròn mắt, lẩm bẩm gì đó khiêu khích, jaemin lại ở đủ gần để bắt được hơi thở đứt quãng khi bị cậu xô lại. cậu rên khẽ và ghé sát, môi vờn qua gò má jeno.

có lẽ đã định sẵn rồi. một thứ hấp lực tự nhiên. kìm chế cũng vô ích, giờ tay cậu đỡ cằm jeno mà nâng lên, ngắm hàng mi dài đang khép chặt. cử động vùng hông jeno cùng sức ép của bàn tay áp trên gáy jaemin là khao khát không nói bằng lời.

và jaemin đáp ứng. khuôn miệng jeno chào đón cậu, đáng yêu, ngọt ngào và mong đợi. jeno không chừa chút khoảng cách nào giữa hai cơ thể, tay lùa qua tóc jaemin để nhấn nụ hôn thêm sâu, jaemin dứt ra, nhìn jeno tựa má vào lòng tay mình.

“ồ?” jaemin nheo mắt. ngón cái lướt qua cằm jeno, quệt khẽ qua viền môi dưới, và jeno lập tức hé môi, hơi thở ra thật êm. jaemin tì xuống lưỡi jeno, cảm nhận khoang miệng bao bọc ngón tay. môi chạm vùng cổ để trần, ngay chỗ mach đập, từng nhịp rung dưới diềm răng. cận kề chính là yếu đuối. dù không có bộ nanh mài sắc từng nằm trong dự định, lúc này cậu dư sức xé toạc cuống họng jeno; nhưng cậu biết mình sẽ không làm thế. cậu cắn nhẹ. jeno bật ra thanh âm bị bóp nghẹn giữa những ngón tay, để rồi jaemin thu tay về, jeno liền rướn tới và hôn cậu, mãnh liệt và hỗn loạn. sức nóng trùm xuống được tô điểm bằng cảm giác dễ chịu vô lực khi nằm bên jeno.

cậu mất lý trí rồi. chắc sau đây cậu sẽ suy xét thêm.

lần này, jeno là người dứt trước, ửng đỏ, mắt sáng ngời. cậu ta cười rất tươi. “hai-a. vào nhé?”

Recent Posts

See All

remember the fireworks back then (4)

quá nửa đêm, jaemin choàng tỉnh do tiếng rít của cánh cửa phòng ngủ. cậu bật dậy, tay luồn dưới gối tìm dao nhưng trống trơn; cậu nhớ ra, quá muộn, rằng tháp lưu trú cấm vũ khí. “nào, nào, là tôi thôi

remember the fireworks back then (2)

vừa vào khu vực riêng ở tầng hai của tòa tháp gắn liền với trung tâm huấn luyện là quá trình chuẩn bị cho buổi diễu hành khai mạc cũng bắt đầu. jaemin được đưa vào một studio thuộc trung tâm thẩm mỹ,

remember the fireworks back then (1)

“em không có ý vô lễ gì cả.” jaemin nói. “jisung mới mười sáu. nó chưa sẵn sàng—” “ý cậu là đánh giá của cậu chính xác hơn của học viện?” giọng huấn luyện viên trưởng irene thoáng vẻ cảnh cáo, nhưng r

bottom of page