top of page

you think this is a game???

  • Writer: sanctificxtion
    sanctificxtion
  • Jul 31, 2018
  • 6 min read

Updated: Sep 2, 2019

chanyeonot / fua dịch

and july.

mark phải nghe trans-siberian orchestra (nhạc giáng sinh điện tử) để ngủ và donghyuck còn cách việc bóp cổ cậu .02 giây.

lưu ý: có chứa ngôn từ nhạy cảm, cân nhắc trước khi đọc.

donghyuck đã hoàn toàn kiệt sức. nó vấp ở ngưỡng cửa kí túc xá và va phải chừng năm món đồ cỡ bự trên đường về phòng mình. đâu đó trong tâm trí thằng bé lờ mờ ý thức được các thành viên còn lại đang theo vào. taeyong vừa gọi với từ phía sau, nó nghĩ vậy, nhưng chỉ nặn ra được một tiếng “ừm” yếu ớt và một cái phẩy tay về phía anh, ra dấu là đã nghe anh nói (không hề, thật đấy).

nó cuối cùng cũng tới được giường và gục xuống đó, rã rời vì buổi tập vất vả đến mức vô lý. giọng nó khản đặc, chân như đã hóa thạch dẻo, và có khả năng não nó đã thực sự đóng băng. giờ nó cần một giấc ngủ trọn vẹn và yên bình.

thằng bé còn chẳng đủ sức chui vào chăn, nên nó cứ nằm nguyên trên mấy lớp chăn mền và mau chóng quên bẵng đi mình còn phải đánh răng. ngủ, ngủ, ngủ,…

đột nhiên, tiếng đàn guitar điện làm nó choàng tỉnh. rồi tiếng chuông giáng sinh hoà cùng và donghyuck rền rĩ. làm ơn, nó thầm nghĩ. không phải nữa chứ.

“mark…” nó mè nheo, không thèm mở mắt.

không khí như đã ngừng chuyển động theo anh bạn cùng phòng. “hyuck?” mark thì thào như vừa bị bắt quả tang đang cầm gói khoai tây johnny giấu giữa đêm khuya.

donghyuck rên lên đáp trả. bộ hợp âm ken két vào cuộc với guitar điện và chuông. dù đã biết câu trả lời, nó vẫn hỏi. “có nhất định phải nghe thứ nhạc chết tiệt ấy không?”

“anh xin lỗi, hyuck, thật đó.” giọng điệu mark tỏ rõ điều đó. “anh tưởng em ngủ rồi.”

“đã.” donghyuck lạnh tanh. khi mark không tắt nhạc cũng chẳng vặn nhỏ, donghyuck lại rên và lật người để vùi mặt vào gối. nó cảm nhận được tấm chăn phủ lên người và đoán có lẽ mark đã đắp cho mình lúc vào phòng.

thằng bé nghe tiếng mark cựa quậy dưới lớp chăn trên giường riêng. một bài hát, giờ donghyuck nhận ra là carols of the bell, ầm ĩ từ loa của mark. nếu còn đủ sức, donghyuck đã hét lên rồi.

vài phút sau, có tiếng ngáy khẽ từ giường mark. thằng bé lăn tới mé giường và trượt chân xuống chạm đất. nó dồn hết sức nặng cơ thể lên chân và lê ra phòng khách, kéo theo cả chăn. nó ngồi phịch xuống ghế và, với carols of the bell vẫn văng vẳng từ phòng mình và mark, để giấc ngủ chiếm lấy mình lần nữa.

“donghyuck à?”

donghyuck rên rỉ. “biến đi.”

“em làm gì ngoài này thế?” giọng nói, donghyuck vỡ ra là của taeil, hỏi.

“mark” thằng bé giải thích, mắt cứ nhắm chặt.

“nó vẫn nghe trans-siberian orchestra sao?”

hai tuần nay, mark bắt đầu nghe một dàn giao hưởng gồm guitar điện và vài nhạc cụ điện tử. ban đầu donghyuck không ghét tso – thằng bé còn có thể vờ chơi guitar theo nhạc của họ mà không thấy quá xấu hổ – nhưng mỗi đêm, mark đều bật nhạc rất lớn cho dễ ngủ và donghyuck đâm ra ác cảm với nó. dù là cổ động viên số một cho mark lee được ngủ đủ như cậu cần, thật khó để nó nhiệt tình ủng hộ khi chính nó còn chẳng được ngủ yên.

donghyuck hé mắt ra nhìn taeil. những tia nắng len lỏi qua tấm mành trên cửa sổ phòng khách. “em sẽ giết ảnh.”

taeil gật đầu thông cảm. “ăn sáng rồi hẵng ám sát bạn thân của mình nhé.”

trên bàn ăn, donghyuck vừa ăn những món được taeyong chế biến đầy yêu thương vừa mệt mỏi lườm mark như đâm lê. nó vẫn còn mệt lử, và nó tính làm cho mark phải thấy tội lỗi nhất có thể. không may, cu cậu hoàn toàn chẳng màng tới ánh mắt buộc tội của donghyuck. nhưng những thành viên khác thì có, và bữa ăn bị bao phủ bởi không khí sượng sùng.

giờ tập nhảy, donghyuck chỉ nghe tiếng chuông điện tử ngân vang trong đầu. nó lỡ nhịp và lượt của mình ít nhất mười lần vì vũ đạo của nhóm không ăn nhập với thứ nhạc giáng sinh chết bầm đó tẹo nào. nó hiểu, mark nhờ đó mới ngủ được, nhưng cậu có thể dùng tai nghe chẳng hạn để nó còn ngủ chứ.

cả ngày hôm ấy là một thảm hoạ, và donghyuck dành từng phút rảnh rỗi tính những cách khác nhau để cái chết của mark trông như một tai nạn. nếu johnny và/hoặc chittaphon tình nguyện giúp nó thì xác suất thành công càng cao.

sau 19 tiếng tệ hại vừa qua, donghyuck nằm vật xuống giường và mò mẫm chui vào chăn. mark theo nó vào phòng và đi thay đồ ngủ. vài giây sau, một giai điệu nó đã nghe đủ nhiều để gọi tên wizards of winter bắt đầu vang lên lên từ loa của cậu. nó hít một hơi sâu. mark là bạn thân của nó, mark là bạn thân của nó, mark là bạn thân của nó–

mark, bạn thân nó, bắt đầu ngâm nga theo thứ âm nhạc đáng rủa đó, và đó là lúc donghyuck nổi khùng.

“đủ rồi.” nó bỗng nói, ngồi hẳn dậy. mọi mỏi mệt đều bị cơn phẫn nộ nhấn chìm và thằng bé nhắm toàn bộ vào mark, cậu mở to mắt nhìn nó. “nếu anh không tắt thứ chết mẹ đó đi, em sẽ nhét nguyên cái loa vào đít anh.”

lông mày mark nhướng lên. “gì cơ?”

donghyuck hét át tiếng nhạc điện tử. “em phát ốm vì tran-siberian orchestra khỉ gió của anh rồi. sức khoẻ và niềm vui của em không có nghĩa lí gì với anh à? vì sao lại nghe nhạc giáng sinh vào giữa tháng bảy cơ chứ, cái đéo gì vậy! thề có chúa nếu anh còn bật nữa em sẽ cút khỏi phòng này và không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”

“khoan… nhạc của anh thực sự làm phiền em?” mark hỏi, có vẻ hoang mang với những lời donghyuck nói.

donghyuck chớp mắt. “anh chơi em hả? anh nghĩ là trò đùa chắc? anh nghĩ em phàn nàn về nhạc của anh chỉ để trêu anh à?”

“ừ” mark đáp không chút ngập ngừng, và donghyuck nhận ra, chẳng có lí do chính đáng nào để mark nghĩ mình nghiêm túc; nó có phàn nàn hầu hết mọi thứ mark làm chỉ để cho vui. nhưng mark là bạn thân nhất của nó–lẽ ra cậu phải biết khi nào nó không giỡn. tiếng nhạc giáng sinh điện tử sắc lẹm chiếm lấy khoảng lặng trong suy nghĩ của donghyuck.

“ừ thì, em không đùa. thứ nhạc đó làm em muốn cào rách màng nhĩ luôn.”

“ôi, hyuck, anh xin lỗi.” mark nói. cậu quờ quạng tắt nhạc. “anh sẽ nghe nhỏ đi. anh thực sự xin lỗi.”

“cảm ơn anh.” donghyuck đáp lại, ngạc nhiên một cách đầy dễ chịu vì giải pháp đơn giản đó. giờ não đã thôi gào thét, cơn mệt mỏi lại tìm tới, và nó chìm vào giấc ngủ yên bình đầu tiên trong suốt hai tuần kể từ lúc mark bắt đầu nghe tso.

donghyuck choàng dậy cùng tiếng nhạc giáng sinh to muốn điếc con ráy. nó bật tưng lên, bỗng chốc tỉnh như sáo. tiếng bass nện vào sọ nó, tim nó đập mạnh và hai tay đưa lên ôm tai. đầu nó quay phắt sang trái và thấy mark đang đứng ngay đó, tay cầm loa giơ thẳng mặt mình.

“cái lồn gì thế?” donghyuck thét lên trên tiếng nhạc.

“gu nhạc của em như cứt! tso là đỉnh nhất! em phải ngủ được với thứ nhạc tuyệt vời này mới đúng!” mark thét trả, vội vàng thả rơi cái loa với tiếng rít nghẹn ngào khi donghyuck gào lên phẫn uất và nhảy tới bóp cổ cậu.

(johnny và yuta tách hai thằng nhỏ ra, những người còn lại mau mắn tắt thứ nhạc chói tai đã thô lỗ đánh thức họ. cả hai đều bị bà mẹ taeyong mắng, kết quả là mark bị bắt vặn nhỏ nhạc xuống còn donghyuck phải làm việc nhà thay mark một tuần vì đã suýt lấy mạng cậu.)

end.

Recent Posts

See All
in the dark of your bedroom

hoesthetic / a dịch original | permission cậu không nghĩ điều đó sai—lạ thì có lẽ, nhưng không sai để người ta tự nhủ đừng nên tiếp...

 
 
 
rings of saturn

eleven_twelve / fua dịch original | permission mùa cô đơn donghyuck biết vũ trụ là vô tận, nhưng một căn nhà trống vắng sao vẫn rộng lớn...

 
 
 

Comments


bottom of page