wannabe (2)
- sanctificxtion
- Oct 8, 2018
- 18 min read
Updated: Sep 2, 2019
donghyuck chưa bao giờ nghĩ mình khéo léo với các mối quan hệ–lãng mạn hay trong sáng. nên nó dành vài ngày sau đó né mặt mark, dễ hơn nó tưởng. điểm tốt của phòng thí nghiệm là mọi người bận rộn và tập trung vào việc của mình. donghyuck chỉ cần tỏ ra bận bịu, sẽ không có ai lại gần nó.
“donghyuck.” yuta gọi và vỗ vai làm nó giật mình kêu lên. yuta là ngoại lệ với mọi quy luật. anh không quan tâm dù donghyuck có đang hấp hối trong cái lỗ nào đó.
“em suýt đã tự đâm bằng pipette đấy đồ khốn.” donghyuck rít, bỏ món đồ xuống ghế và bỏ tai nghe ra. “anh muốn gì?”
yuta nheo mắt. “anh đang viết thư giới thiệu cho mày. tử tế hơn coi.”
donghyuck nghiến răng mà cười. “tiến sĩ nakamoto, em có thể giúp gì anh ạ?”
yuta đảo tròn mắt. “thôi quên đi. mà mọi người nhất trí ra sum ăn carne asada vì mark mới gia nhập. mày đi chứ?”
đây là điều donghyuck đã lo sợ. thời khắc nó phải đối diện với mark lần nữa, cùng những ánh mắt thương hại và sự xấu hổ gián tiếp không cần thiết từ crush của nó.
nhưng. carne asada kèm khoai.
carne asada kèm khoai luôn thắng. luôn luôn.
“tất nhiên.” donghyuck thở hắt ra. “bây giờ ạ?”
“ừ. nếu mày đang dở việc thì bọn anh đợi.”
donghyuck lắc đầu, nhảy khỏi ghế và bỏ găng tay. “không, em rảnh.”
“ngon.” yuta cười tươi, donghyuck theo anh rời phòng hóa chất lỏng và vào khu chính, mọi người đã sẵn sàng lên đường, ví cầm tay.
“chào donghyuck.” mark nói vẻ thân mật, đôi mắt không hề chứa dù chỉ một chút đánh giá.
“chào.” donghyuck đáp cụt lủn, lục cặp tìm ví. lúc ngẩng lên, nó thấy renjun cầm túi đồ ăn màu đỏ đáng ghét và ra cửa. “ê, đi đâu đấy?”
renjun dừng chân và xoay lại, hơi đỏ mặt. “tao ừm, có buổi họp câu lạc bộ.”
donghyuck nhăn mặt. “nhưng, carne asada và khoai.”
renjun đảo mắt. “để phần tao một ít. đi đây.” dứt lời, nó biến mất bằng tốc độ donghyuck chưa từng thấy. khả nghi.
“nào cả hội, lên đường.” yuta nói, tiến ra cửa.
“anh hơi quá già để gọi hội rồi.” jisung đáp, kêu lên khi bị yuta khóa đầu.
“anh chính là định nghĩa của sự trẻ trung, sungie.”
“nhưng anh cũng tầm—năm mươi—” jisung nghèn nghẹt, rõ là đang hối hận vì đã mở mồm.
“thử lại coi, ông nhõi.” yuta cắn răng, siết chặt hơn.
mark mỉm cười và nhìn quanh phòng, thấy doyoung đang trừng mắt căng thẳng với cái máy tính của mình. “doyoung, anh cũng đi chứ?”
“anh ăn chay.” anh đáp, không rời mắt khỏi màn hình. mark chớp mắt nhìn donghyuck, nó nhún vai.
“ảnh ăn chay. đi thôi.” donghyuck lôi mark khỏi phòng và cnlm, hai đứa nối đuôi nhóm bạn tới căng-tin của trường.
“carne asada và khoai?” mark hỏi.
“một dạng nghi thức của phòng. sum như kiểu. huyền thoại. tháng nào bọn mình cũng tới đó vài lần là ít.”
“vậy mình trông đợi lắm đấy.” mark đáp, rồi túm tay donghyuck và kéo lại, vừa kịp cứu nó khỏi bị xe đánh golf cán. “vãi.” cậu cười.
“oa, cậu vừa cứu mạng mình đó.” donghyuck thở khò khè. “sao lại có xe đánh golf chạy loạn quanh sân trường thế? hồi đầu tuần mình cũng thấy một loạt.”
“cậu không biết à?” mark hỏi, rảo bước để theo sát cả nhóm. donghyuck lắc đầu. “chừng tuần trước renjun có đi hỏi rồi. the wolves đang ở đây.”
“đội bóng á?” donghyuck không mê thể thao mấy, nhưng nó cũng không đến nỗi ăn lông ở lỗ. nó đã nghe cái tên ấy, và có ấn tượng là họ khá giỏi. phạm vi hiểu biết của nó cỡ vậy thôi.
mark gật. “sân tập của họ đang được nâng cấp hay gì đó, nên mùa hè họ tập tại đây. họ đã chiếm phân nửa university hills rồi.”
donghyuck chớp chớp ngơ ngẩn. “mình sống ở khu hills.”
“thật à?” mark cười. “mình cũng thế!”
“sao? sao mình không biết gì cả?”
mark nhún vai. “chịu. mình hay chơi bóng rổ với jaehyun ngoài sân ấy. cậu nên qua chơi cùng.”
“ồ, mình chơi thể thao dở lắm.” donghyuck thích ở nhà và lên youtube hơn.
“thì cứ qua chơi. có cậu ở đó sẽ vui hơn.” mark nhẹ nhàng, tặng donghyuck nụ cười đốn tim khiến nó chỉ muốn nằm vật xuống mặt đường nóng rẫy và lăn đi thật xa.
“ừm, ừ. hay đó. có lẽ mình sẽ qua.” donghyuck đáp, lo lắng bật cười. đệt. đệt đệt đệt. may mà nó không cần nói gì thêm nữa, vì tụi nó đã tới nơi, tất cả xếp hàng gọi món. donghyuck và mark đứng sau yuta, anh cười tươi với cô sinh viên ở quầy.
“làm ơn cho một khoai chiên carne asada? nhưng kiểu, không carne asada?” cô gái chớp mắt, không tin nổi, và mark trao donghyuck một ánh nhìn y hệt.
“ừm… anh muốn topping không ạ?”
“dĩ nhiên.”
“pho mát?”
yuta lắc đầu. “không pho mát.”
cô bé bắt đầu hoang mang hơn thấy rõ. “salsa?”
yuta ghé lại gần donghyuck. “salsa là đồ chay nhỉ?” donghyuck chỉ gật, vì nó đáng lẽ phải biết trước rồi chứ.
“chuyện gì vậy?” mark kéo tay áo donghyuck mà hỏi.
donghyuck thở dài sườn sượt, và nó chợt ước mình có thể sang phòng thí nghiệm bae, nơi không xảy ra những chuyện kiểu này mỗi ngày. seulgi là một tiến sĩ bình thường. “mình nghĩ yuta có ý với doyoung.”
mark há hốc, làm donghyuck cũng giật mình. “hả?”
“mình khá chắc là không đơn phương đâu. theo ý mình thì có mùi loạn luân vì họ là đồng nghiệp, hiểu không? nhưng họ thà giết nhau còn hơn thừa nhận.”
“vãi thật mình còn không nghĩ đến…” mark lẩm bẩm, và donghyuck nhe răng cười, cứ theo cách cậu chàng hoàn toàn ngu ngơ với chuyện jaehyun chết mê chết mệt taeyong.
“hẳn rồi.” donghyuck ngọt giọng, xoa xoa đầu mark rồi quay sang order. may cho nó là mark ngờ nghệch, giấu diếm tình cảm thành ra dễ dàng hơn.
—
donghyuck thức giấc với một nùi tin nhắn từ renjun. đa số là biểu tượng báo thức và trái tim tan vỡ, và nó hiểu: d-day đã tới.
“này hyuck, chú đi lấy chừng sáu pound đá được không?” yuta hỏi, tay đã chìa thẻ ra trước khi donghyuck kịp đáp lời chứ đừng nói đến bỏ cặp xuống. anh vỗ lưng mark lúc cậu bước qua và cầm lấy. “đừng làm mất đấy.” yuta dặn, giọng hơi nhuốm mùi đe dọa.
donghyuck đảo mắt. “có mỗi một lần.” nó rên lên. “em đã xin lỗi, anh cũng tìm được rồi còn gì.” nó chụp cái thẻ và bỏ vào túi. “anh cần gấp không?”
“renjun đang làm đánh giá. chưa đến một tiếng.” donghyuck gật. d-day nghĩa là renjun đã xong cpp, và thành viên của phòng thí nghiệm đều nhấc mông lên giúp giải phẫu chuột và rút bộ não ra. yuta và doyoung giết, donghyuck và sicheng lấy não.
“rồi. em đi ngay.”
“mình đi cùng không sao chứ?” mark hỏi. donghyuck chớp mắt.
“không bận sao?”
mark lắc đầu. “giờ mình rảnh. có thể cậu cần người giúp nữa.”
“ồ, tất nhiên.” donghyuck nói, cố không đỏ mặt. nó đã sang tuổi hai mươi ba nhiều tuần rồi, nhưng nó vẫn tự cho mình một tích tắc ngốc nghếch tuổi teen để bối rối trước viễn cảnh được ở cùng mark.
dù để làm một việc tầm thường như lấy đá.
mark theo nó vào phòng hóa chất lỏng, hai đứa cùng lặng lẽ mang găng tay. donghyuck xách hai xô đá to và đưa một cho mark. cái xô va vào ngực cậu và rơi xuống đất.
mark bật kêu to và lật đật nhặt lên, donghyuck khúc khích.
“thế, thí nghiệm này quan trọng à?” mark hỏi, sóng bước cùng donghyuck rời cnlm và qua tòa nhà jung, chỗ để đá khô.
“tương đối. doyoung đang cố nộp một bài cho j neuro và ban đánh giá đang khó ở.”
“ngạc nhiên ngạc nhiên.” mark nham nhở.
“renjun đang làm hành vi rồi cả hai người họ sẽ làm miễn dịch và có thể cả western. họ bị stress và phần lớn thời gian đau nhức mỏi nên mọi người giúp hết sức.”
mark ậm ừ. “tốt quá. mình biết nhiều nơi không được vậy đâu.”
“ngu thật. một phòng thí nghiệm nên như một gia đình. mình là một đội mà.” donghyuck hừ một tiếng khi tụi nó leo số bậc thang nhiều đến tàn nhẫn của sảnh jung.
“hồi năm nhất, trước khi sang chỗ tiến sĩ son, mình có ở một chỗ kinh dị luôn. chẳng nói chuyện mà cứ như đang đấu đá nhau ấy. kinh khủng.” mark nhăn mặt với ký ức không lấy gì làm vui vẻ.
“nhưng giờ cậu ở đây.” donghyuck vui vẻ nói, mở cửa cho mark. “phòng thí nghiệm moon là một gia đình và cậu cũng là một phần rồi.”
má mark ửng hồng. “aha… cảm ơn. mình rất quý mọi người.”
“tốt, ai cũng thích cậu mà.”
hai đứa im lặng chốc lát trên đoạn đường qua một loạt phòng lớn, điểm dừng là một cánh cửa có vài biển cảnh báo. mark thận trọng ngó nó. “có chắc là đây không?”
“mình lạc nhiều lần đến nỗi không thể chắc chắn hơn. chỉ là trò chơi khăm thôi. chắc tụi bên shim làm đấy.” donghyuck quẹt thẻ của yuta và đợi máy kêu bíp rồi mở cửa. “sinh viên chưa tốt nghiệp không được phép vào, có lẽ vì eh&s nghĩ mình sẽ trộm cắp. có cần đá khô cứ hỏi doyoung, sicheng hoặc yuta.”
mark ậm ừ đồng ý, theo donghyuck vào trong. có một tủ đá lớn kê sát tường, và một máy tính bên cạnh.
“hồi trước phải trả tiền, nhưng eh&s thông đạo luật nào đó và giờ miễn phí, nên không phải ghi sổ nữa.” donghyuck lại gần cái tủ, và mở nắp, rồi hét lên.
“cái đ—” mark giật nảy, tay ôm ngực. “sao lúc nào cậu cũng hét thế?”
“đây là tình huống cực kỳ đáng hét mà, canada!” donghyuck rít, chỉ tủ đá không có lấy một chút đá.
“ồ. không… ổn.” mark chưa từng phải rút não, nhưng cũng biết quy trình, và độ quan trọng của đá khô. yếu tố thời gian rất quan trọng, một khi não được lấy ra, nó cần được làm lạnh nhanh trong isopentane, rồi giữ dưới ngưỡng đóng băng đến lúc có thể lưu trữ. cần đá khô. là cái hiện tại tụi nó không có. “làm sao giờ? nên nhắn tin cho doyoung nhỉ?”
“không, không. có cách rồi.” donghyuck nói sau một thoáng im lặng. nó đóng nắp tủ. “mình ghét eh&s.” nó làu bàu và ra khỏi phòng.
“cách gì?” mark hỏi, vất vả theo kịp những sải chân dài và dứt khoát của donghyuck. hai đứa vào thang máy lên thẳng tầng bốn.
“các phòng thí nghiệm bình thường đều dùng đá khô của eh&s.” donghyuck giải thích. “nhưng có những phòng kiểu. bơi trong tiền, và có trữ đá riêng.” nó nói, nhướn nhướn mày vẻ rất kịch.
“ra trò đấy.” mark gật gù, và donghyuck cười. “mình đang đi đâu?”
“phòng kim.” donghyuck đáp, vừa lúc cửa thang mở và tụi nó bước ra. tầng này nom mới và tươm tất hơn phần còn lại của tòa nhà jung. “nửa là của taeyeon kim. nửa kia của joonmyun.”
“oa.” mark ngỡ ngàng. “cả tầng này của họ?” cậu không nghĩ mình từng thấy phòng thí nghiệm nào to cỡ này.
“cho cậu mấy chữ. nghiên cứu. tế bào. thân.”
“chữ.” mark lẩm bẩm, vẫn còn kinh ngạc. nghiên cứu về tế bào thân và alzheimer ra nhiều tiền hơn mọi lĩnh vực khác.
“nào.” donghyuck nói, kéo tay áo mark và rẽ trái, vào một hành lang. “tiến sĩ kim còn không nhận sinh viên đã tốt nghiệp ấy. ảnh có một đội quân tiến sĩ và các nhà khoa học có đề tài.” nó giải thích, mở một cánh cửa và tiến vào như thể nơi này là của mình.
“ồ, tôi đang nhìn thấy donghyuck lee sao?” mark chú ý đến một người cao ráo đang ngồi trên ghế băng.
“bằng xương bằng thịt.” donghyuck màu mè đáp.
người kia cười, đứng dậy và bỏ pipette xuống, tháo găng tay. “khỏe không nhóc.” anh ôm chặt donghyuck, xoa đầu nó. “lâu rồi không gặp.”
“em bận, anh biết mà. bận là chính mình.”
“chắc là bận ghê lắm.” anh ta quay sang mark, cậu ưỡn thẳng lưng. “ổn chứ bạn tôi?”
“à đây là mark, chuyển sang đây. từ bên tiến sĩ son.”
người kia nhướn mày. “ôi vãi, ừ, nghe nói cô ấy đang nghỉ phép? để viết giáo trình?”
mark gật. “dạ. hiện giờ phòng không hoạt động.”
“hiểu. anh là chanyeol, rất vui được gặp cậu.” mark bắt tay với anh ta.
“em cũng thế.” cậu ngượng ngùng đáp.
chanyeol lại quay qua donghyuck. “thế, điều gì đã mang chú mày tới đây?”
donghyuck cười thẹn. “em cần được giúp đỡ. việc trọng đại.” chanyeol cười to. “eh&s quên không nhập đá khô, và renjun cần thu não trong. độ nửa giờ nên bọn em đang hoảng. cho xin ít được không?”
chanyeol khùng khục cười. “tất nhiên, để anh chỉ chỗ cho.” hai đứa đi theo chanyeol như một đôi vịt con. sang phòng hóa chất lỏng. vài người trong phòng chào donghyuck, nó cũng nhiệt tình vẫy lại. ba người tới trước một tủ đá giống hệt cái dưới tầng một. “lấy bao nhiêu tùy ý.”
“anh đúng là cứu tinh, cảm ơn cảm ơn.” donghyuck nói.
“nghe nhiều rồi. gặp thì đừng bơ nhau nhé nhóc.” chanyeol gật đầu chào mark. “gặp cậu thật hay.” mark cũng đáp lại và ngắm chanyeol trở về vị trí.
“ảnh có vẻ cool ghê.” mark nói khi donghyuck mở tủ đá, kêu lên sung sướng vì thấy bên trong đầy những khối đá khô.
donghyuck gật và mang găng tay trên giá bên cạnh để lấy vài túi ra, rồi gỡ đá khô bỏ vào xô. “chanyeol tuyệt lắm. cả phòng đều tuyệt.”
“sao cậu quen họ thế?” mark vừa hỏi vừa giúp donghyuck vứt túi đá rỗng, còn nó đóng nắp xô.
“phòng mình khá mới, đúng không? cả taeil cũng mới được nhận vài tháng trước khi mình vào. phòng hóa chất không to như bây giờ, dụng cụ cũng thiếu. cả nhóm hay phải sang phòng khác làm nhờ. tiến sĩ kim và đội bên đấy giúp mình nhiều nên mình thân với họ–“ nó nhếch môi, bằng sự tinh quái rất lee donghyuck. “ai chẳng thích mình. sức hấp dẫn không thể chối từ.”
thật ha, mark vu vơ nghĩ, hai đứa cầm đôi xô đã nặng trĩu vì những khối đá.
“về phòng đập cũng được. mình khoái dùng cái búa may mắn.” donghyuck bảo, vẫy chào chanyeol lúc rời khỏi phòng thí nghiệm và ra hành lang.
khi tụi nó đến thang máy thì gặp một phụ nữ, chị ôm donghyuck và bẹo má nó thay lời chào. “chào chị tiffany.” donghyuck rúc rích cười, rõ ràng là thích sự ồn ào ấy.
“vịt con, nhớ cưng ghê!” chị kia – tiffany – kêu lên. “dạo này thế nào?”
“bận ạ. xin lỗi vì không ghé chơi được. em bé sao rồi chị?” giờ mark mới để ý tiffany đang mang bầu. chị đặt tay lên bụng và cười.
“vẫn vậy. thèm brownies chay của doyoung quá.”
“em sẽ chuyển lời. đây là bạn mark.” nó đột ngột đổi chủ đề, kéo mark tới trước. mắt tiffany biến thành hình trăng khuyết khi chị cười.
“ồ, yuta có kể chị nghe về em rồi. em biết chạy chip đúng không?”
mark cảm giác má mình nóng bừng. “ừm, vâng. sao chị biết ạ?”
“tin tức ở đây lan nhanh ghê lắm. chị được nghe nhiều điều tốt về em.” tiffany ngọt ngào nói.
“cảm ơn chị.” mark đáp, mắt dán chặt xuống mũi giầy. cậu không giỏi đón nhận lời khen.
“ôi dễ thương quá.” tiffany xuýt xoa. “người chắc chắn đấy.” chị huých donghyuck, nó hứ một tiếng. “chị phải đi đây, nhưng nhớ qua chơi nhé. cần vỗ béo cưng.”
“dạ.” donghyuck toe toét, để tiffany nhéo má lần nữa rồi đi.
“đúng là ai cậu cũng quen.” mark nói vẻ kinh ngạc. donghyuck chỉ nhún vai và cười.
“mình có chuyện này buồn cười lắm.” nó mở lời, ấn nút xuống của thang máy. “khoảng bảy tháng trước, bà ấy còn chưa cho mình biết vụ bầu bí, ông yuta và bả còn đang học nghiền bằng sóng siêu âm ở chỗ bà yoona. mình cũng có mặt vì ông yuta muốn mình xem, còn bà yoona cuống cả lên vì vụ mang bịt tai rồi là sóng âm không tốt cho người đang mang thai vì rung động có thể gây hại cho thính giác của thai nhi, bà tiffany… quắn dít lao ra khỏi phòng thí nghiệm.”
mark bật cười thích thú, và donghyuck mơ màng với mảnh ký ức, cả hai cùng vào thang máy.
“sau đó thì ai cũng biết. họ cũng ngờ ngợ rồi, nhưng thế đấy.”
“ở canada không vui như vậy.” mark thú nhận.
“khoa học rất thú vị, nhưng mình phải làm nó thú vị cơ. may là khoa thần kinh ở đây tuyệt vời và ai cũng tử tế. thỉnh thoảng cũng có mấy tay kỳ kỳ lên cao học, nhưng không trụ được lâu. bọn mình là một gia đình.”
mark không khỏi đồng tình. cậu hơi nhớ nhà, nhưng cũng hiểu rõ chuyển sang đây là quyết định sáng suốt nhất của mình. cậu thích phòng thí nghiệm moon. và cậu cũng thích donghyuck nữa.
—
donghyuck nghĩ có lẽ mình đang yêu.
không phải thứ tình yêu ngốc nghếch như với crush hồi mẫu giáo, tưởng tượng lễ cưới bên cầu khỉ và dùng kẹo thay nhẫn cưới. là yêu thật. kiểu tình yêu khiến nó muốn quăng mình khỏi vách đá và đồng thời cho đi mọi thứ mình có.
nó sẵn lòng để mark lee giẫm lên mình, rồi nó sẽ xin lỗi vì đã làm giầy cậu bị bẩn.
cảm xúc ấy ùa đến với nó chừng một tuần sau vụ đá khô, khi cả hội sinh viên năm cuối ngồi ăn trưa ngoài cnlm (dù chẳng thấy tăm hơi renjun đâu). mark cười sằng sạc vì chuyện donghyuck kể, tới mức phun cả sữa sô-cô-la ra đằng mũi, vấy đầy lên chiếc áo trắng và quần bò đẹp đẽ của cậu, và donghyuck nghĩ, oa, mình thực sự rất thích cậu ta.
hiểu là thế, và mặc cho khao khát muốn vẽ tim cùng chữ dl + ml lên lề sổ, donghyuck giữ vẻ bình thản tuyệt đối. nó phải bảo vệ lòng kiêu hãnh bằng cách đó.
nó lạnh te khi mark đưa một bên tai nghe cho nó và bảo mình đang xem phim trên netflix, và đang giờ nghỉ chưa, xem cùng không hyuck?, thế là hai đứa vai kề vai ở chiếc bàn giờ đã thành vật sở hữu chung của tụi nó, thưởng thức bộ phim camp rock và ư ử hát theo. thật cool.
donghyuck chỉ rời màn hình khi nghe mark lầm bầm chửi thề.
“gì vậy?” nó hỏi.
mark trề môi (một cách dễ thương), huơ huơ bình nước rỗng. “hết rồi.”
donghyuck muốn đưa cậu chai của mình, nhưng lại nhớ ra hôm qua trên đường về đã đánh rơi xuống đất vỡ làm mấy mảnh. “ra bình lấy?”
mark lắc đầu. “hết luôn.” donghyuck ngoái lại xem cho chắc, đúng là bình nước của phòng đã sạch trơn. vòi nước thì khỏi phải bàn đi.
“khoan, biết rồi.” donghyuck nói và đứng dậy sang bàn yuta, mừng là hiện giờ không có ai—hoặc đi ăn hoặc đi làm. nó mở một ngăn kéo và lục một lượt. mark đứng dau nó.
“lục vậy cũng được à?” mark lo lắng. nhưng donghyuck gạt đi.
“hồi tháng năm yuta trộm thẻ ghi nợ của mình và giữ hai tháng liền, canada ạ. ổn thôi.” nó bật ra một tiếng kêu đắc thắng khi rờ được thứ cần tìm, sâu trong ngăn thứ ba. nó giơ lên trước mặt mark.
“chìa khóa à?” lông mày mark nhíu lại bối rối.
“không chỉ là chìa khóa. là chìa khóa phòng taeil.”
mark tròn mắt nom rất hài. “nhưng để làm gì.”
donghyuck nhe răng cười ám muội và nhảy chân sáo ra khỏi phòng. “cầm bình đi. ảnh có nước trong đó.”
mark lấy chai và rảo bước để bắt kịp donghyuck trên cầu thang tầng hai. “nhưng tự ý vào phòng ảnh cứ kỳ kỳ sao ấy.”
donghyuck tặc lưỡi. “đừng cứng nhắc thế, canada.” nó nở nụ cười ngây thơ khi đi ngang tiến sĩ bae, chị nhướn mày nghi hoặc. “taeil mới bay về. ít nhất vài tiếng nữa ảnh mới có mặt. không biết thì không có hại gì cả.”
hai đứa tới phòng taeil ở cuối hành lang và donghyuck ngó quanh, rồi mở khóa cửa. “bình nước—” nó lẩm bẩm, chỉ cái bình, và nhăn mặt vì cái đó cũng trống không. “quái quỷ gì thế.” nó rên lên và giậm chân.
“không, đợi đã. có một bình đầy nè.” mark nói, trỏ chiếc bình ngót hai chục lít sau bàn taeil.
“ồ, tuyệt. cứ lắp bình lên và lấy nước cho cậu là xong.” donghyuck líu lo, đỡ cái bình từ tay cậu mark đang vặn mở nắp.
“không sao, mình bê được.” mark giận dỗ, rõ là đang căng thẳng.
donghyuck đảo mắt, giằng lấy bình. “bằng hai cái cọng bún ấy hả? để đó cho tôi.”
“ổn mà, hyuck mình làm được—”
“không mình thừa sức—”
“hyuck buông ra—”
“không, cậu sẽ đánh đổ—”
và vì số phận thích cười vào mặt donghyuck, chuyện xảy ra y hệt thế. cái bình tuột khỏi tay cả hai và đập xuống sàn vỡ toác, văn phòng anh taeil moon đã hứng trọn một cơn lụt nho nhỏ nhưng nghiêm trọng.
cool gì nữa.
“ừm.” mark chằm chằm nhìn chỗ nước đang chầm chậm rỉ qua từng khe hở trên sàn. “m-mình nên gọi lao công.”
“ờm.” donghyuck đáp, cố không tỏ ra hoảng loạn. “ok, ừm.” hai đứa ngó nhau, và thận trọng tránh vũng nước để ra cửa, rồi lỉnh xuống cầu thang.
tụi nó thấy doyoung và yuta ngồi ở vòng ghế băng trước sảnh, và jaehyun gối đầu lên đùi doyoung cho ảnh vuốt tóc. donghyuck không có thời gian suy nghĩ về cái sự kỳ quặc ấy. nó đi thẳng đến bên yuta.
“yuta. ừm. có vấn đề.”
yuta rời mắt khỏi doyoung và jaehyun, cau mày vì vẻ mặt hoang mang của donghyuck. “mày lại giở cái trò gì nữa.”
“sao mọi người lúc nào cũng cho rằng em gây chuyện thế?” donghyuck rền rĩ vẻ bị xúc phạm.
“vì lúc nào mày cũng lao vào rắc rối, đồ quỷ.” yuta nghiến răng. donghyuck thở dài cáu kỉnh.
“hình như bọn em vừa cho phòng anh taeil ngập lụt rồi.” donghyuck giải thích. yuta há hốc miệng.
“sao mày—ok, không quan trọng. gọi lao công, có thể sẽ dọn sạch trước khi taeil về.”
“dọn gì trước khi taeil về cơ?”
donghyuck thấy mình như tê dại đi lúc taeil bước qua cửa và đứng đối diện cả đám, tay chống hông. trông anh hoàn toàn kiệt sức và gần như mất kiên nhẫn. donghyuck lặng lẽ hôn tạm biệt lá thư giới thiệu của mình. “ừm… em—”
mark tiến lên trước. “em định lắp bình nước vào máy nhưng lại làm đổ nước khắp phòng anh. em xin lỗi, tiến sĩ moon.” cậu cúi gằm mặt.
taeil chớp mắt nhìn mark, rồi nhìn donghyuck, lưỡi thằng bé nặng như đeo chì. “em không liên quan tí nào hả?”
“em—”
“không có đâu ạ.” mark dứt khoát đáp và ném cho donghyuck một ánh mắt nghiêm nghị. “tại em hết. anh muốn xử phạt thế nào em cũng chịu ạ.”
chừng ba chục giây trôi qua trong yên lặng, rồi taeil thở dài. “không sao đâu mark. gọi người lau dọn là được.”
mark thở ra thật mạnh, mắt tròn xoe. “a-anh không giận sao?”
taeil day day sống mũi. “mệt quá không tức nổi nữa. mà anh cũng quý em. chỗ này có mỗi em gọi anh là tiến sĩ moon.” anh liếc xéo donghyuck. “anh có buổi họp kéo dài đến tận chiều. lúc đấy phải xong nhé?”
“vâng ạ.” taeil quay gót và trở ra ngoài cnlm. đợi anh ngoài tầm nghe, donghyuck đấm vào tay mark một phát. “gì vậy?” mark kêu lên và xoa xoa chỗ đau.
“sao lại nói dối? là lỗi của mình mà.”
“nếu là cậu ảnh sẽ tức hơn nữa.” mark nói đơn giản. “mà mình chỉ ở đây trong hè thôi. không rõ có lưu lại thêm không. nhưng cậu thì có thâm niên rồi. mình không muốn cậu gặp chuyện…” mark lẩm bẩm đoạn cuối. donghyuck không biết nên đấm hay hôn cậu ta.
“lần này thoát nhé nhóc.” doyoung (rốt cục cũng) lên tiếng. anh véo tai donghyuck và lôi nó về phòng thí nghiệm, mặc kệ nó cằn nhằn, anh ấn nó xuống ghế. “mày có thể đừng gây chuyện chỉ một ngày thôi được không?”
donghyuck trề môi, và yuta vỗ vai nó. “bình tĩnh. gọi lao công đi.” thằng bé nghe theo. mark ngồi xuống bên nó và mỉm cười, nhẹ nhàng và dễ chịu.
“cậu không nên làm vậy.” vừa bỏ điện thoại của phòng xuống, donghyuck lập tức lặp lại, phẫn nộ,
“mình lại thấy nhẹ nhõm. quên đi hyuck.” lại nữa, cảm giác chao đảo từ sâu trong lồng ngực vẫn xuất hiện mỗi lần mark cười với nó.
“ngốc.”
im lặng một hồi, chỉ có tiếng doyoung gõ bàn phím như điên. rồi yuta cất tiếng.
“mark, tối đi neurobeer không?” mỗi tháng, khoa sẽ tổ chức một bữa liên hoan. tháng này tới lượt phòng bae mua bia rượu.
mark chuyển sự chú ý sang anh. “chưa chắc ạ. đông người lắm hả anh?”
“nên đi.” donghyuck xen vào. “ai cũng đi, tha hồ làm quen.”
“cậu đi không?” mark hỏi, vẻ hy vọng.
“không. dưới hai mươi mốt không được dự. kiểu phạm pháp ấy canada ạ.”
mark khịt mũi. “không ngờ cậu cũng biết tuân theo luật lệ.” donghyuck để những lời ấy xoa dịu lòng tự tôn đã bầm dập của mình.
“thường thì không, nhưng taeil bảo nếu phát hiện mình bén mảng đến đó ảnh sẽ hủy bỏ đặc quyền giữ khóa phòng của mình. đám khóa yêu quý của mình.” mark gật gù thông cảm.
“nhưng giá cậu đi được thì hay.” mark chậm rãi đáp. donghyuck đỏ mặt. nó chưa kịp đáp thì điện thoại rung.
đồ khốn này
injunnie: báo động
injunnie: giúp tao mẹ kiếp
duck: clg????? có chuyện gì????
injunnie: tao gây tội rồi
injunnie: tội to
duck: bị sao? tao có cần thọi đứa nào không?
injunnie: không đm
injunnie: tao khóv đây đéo thể nào
injunnie: tao kể cho mày nghe sau nha đm
injunnie: mmmmmmmmm
donghyuck nhăn nhó nhìn đám tin nhắn hỗn loạn và lộn xộn. mấy tuần rồi renjun cư xử kỳ quá. nó phát lo cho thằng bạn rồi.
“ừm, xin lỗi, có vẻ mình đang tọc mạch nhưng—” donghyuck ngước lên. “màn hình chờ của cậu là ảnh ebbinghaus à?”
donghyuck cảm thấy cơ mặt mình giãn ra. “ý cậu là cha đẻ của học hỏi và ghi nhớ? chuẩn mẹ luôn.”
“vì donghyuck làm màu.” yuta chế giễu, không buồn ngoảnh mặt khỏi máy tính.
donghyuck đảo mắt.
“à. cool lắm.” mark nói. “mình thực sự ừm—” cậu xắn tay áo lên. dòng chữ do it for tolman bằng mực uốn lượn dọc bắp tay gầy mảnh của cậu. donghyuck đọc thành tiếng.
“đệt, vĩnh viễn đó hả?” donghyuck đưa tay chạm vào vùng da ấy. đây rồi, donghyuck ngộ ra. sẽ chẳng có một ai vừa mọt sách vừa ngượng nghịu vừa hoàn hảo như mark. donghyuck tiêu rồi.
“không. chỉ muốn tự nhắc nhở trong hè thôi, hiểu không? làm động lực ấy.”
donghyuck ngẩng đầu nhìn mark. “kết hôn đi.” nó nói nghiêm túc. mark đỏ mặt dữ đến mức trông cậu như sắp ngất xỉu.
“hay hẹn hò trước nhé?”
donghyuck có cảm giác mãnh liệt là tim mình đã ngừng đập. “c-cậu… vừa rủ mình đi chơi đó hả canada?”
mark hồng rực từ mặt xuống cổ. “mình… lỡ lời nhưng ừm. ừ. đúng. mình nghĩ vậy.” donghyuck nheo mắt. “mình sẽ mua khoai chiên carne asada cho cậu.”
donghyuck nở nụ cười rộng đến nỗi má nó phát đau. “kèm guac.”
mark đảo tròn mắt, nhưng cũng cười theo. “ok. guac.”
end.
コメント