top of page

hoesthetic / a dịch

tặng em dew, sinh nhật bạn bé của dew.

là lần đầu tiên mark được nhận một cái mũi gãy và một trái tim vỡ vụn, đều do donghyuck.

hay: câu chuyện về mark đem lòng yêu một thành viên của băng nhóm đối địch.

mark đã biết từ khi bắt đầu. khi gặp thằng bé lần đầu tiên, mark đã biết; donghyuck chính là rắc rối. nhưng cậu cũng vậy, có lẽ đó là lý do hai đứa dễ dàng ăn ý. chuyện thế này: donghyuck đang ngồi trên hè bên ngoài một tiệm tạp hóa nhỏ, đánh vật với một cái bật lửa chẳng có vẻ gì sẽ hoạt động. mark an vị cạnh nó và đưa nó cái của mình, chút tử tế bốc đồng. donghyuck mỉm cười, và mark thấy mình nhỏ bé.

“cảm ơn, cưng.” nó nói, giọng châm chọc: hai đứa chẳng quen biết, nhưng nó làm như có. mark bật cười. ấm áp.


(cửa mở toang.)


hai đứa quen nhau. vô tư và ngọt ngào, những cuộc chuyện trò thoáng chút ve vãn và những ánh mắt ranh mãnh. donghyuck không hỏi về những khớp tay bầm tím của mark, nên mark cũng chẳng thắc mắc về cánh môi dập nát của nó. mark đã nhận ra. cách những thỏa thuận không lời giữa hai đứa kết thúc, cách tụi nó kết thúc. cậu vốn không ưa bản thân vì điểm ấy, thấy được đoạn kết trước cả khởi đầu.

và chúa ơi, donghyuck thực sự là rắc rối.


chuyện xảy ra trên một phố nhỏ. mark đi cùng bạn, đều trong băng, và bị nhóm đối địch tấn công. chẳng bất thường hay mới lạ gì. chúng phải luôn sẵn sàng, không sợ hãi. nhưng ruột gan mark quặn lên khi nhìn thấy donghyuck, và nó đang thụi vào bụng bạn cậu. vậy đấy. mark đau khổ và tức giận, cậu xuyên lưỡi dao của mình vào mạng sườn của một đứa, và gạt bỏ ý nghĩ đó rất có thể là bạn donghyuck.

là lần đầu tiên mark được nhận một cái mũi gãy và một trái tim vỡ vụn, đều do donghyuck.


(donghyuck dồn mark sát tường, tay cậu luồn qua mái tóc nó. hôn. tiếng cánh cửa bật mở hạ nhiệt độ xuống ngưỡng không và hai đứa rời nhau ra.)


nhưng tụi nó lại chạm nhau, như vốn dĩ phải vậy. mark chưa từng tin vào số phận hay định mệnh, một cậu trai hay hoài nghi, nhưng cảm giác rất ổn.

hai đứa vẫn không nhắc tới chuyện đó, vết bầm trên má mark mỗi ngày một mờ đi. cái mũi của cậu chẳng bao giờ như cũ nữa, hơi quá khoằm. tựa một phép ẩn dụ, donghyuck đã định hình cho cậu như thế. gần như ngọt ngào.

yêu: một quán bar rẻ tiền, hai thằng nhóc vị thành niên say mê trò chuyện trong một góc. nhoài người qua mặt gỗ, sẻ chia những suy tư nhuốm hơi men. phần mark, thú vị hơn hoặc không, là về donghyuck và diện mạo nó trong ánh đèn mờ.

con trai thì không nên hôn nhau. hai đứa đều biết, nhưng vị ngọt đắng trên đầu lưỡi donghyuck khiến cậu quên đi điều đó. tụi nó đan tay trên mặt bàn và mark, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, nghĩ là chuyện rồi sẽ ổn cả.


(đứng ở cửa là taeyong, hổ thẹn và phẫn nộ. mark, đứa không biết sợ gì, e sợ. điên rồi, cậu phá hỏng tất cả rồi. donghyuck cần phải hiểu.)


hai đứa chỉ là một câu chuyện buồn nữa đang đợi đến hồi kết, câu này trôi nổi trong tâm trí mark.

đắm chìm, không hẳn.

tụi nó ngồi dưới sàn trong căn hộ nhỏ của mark, kề sát.

“bọn mình nên, anh biết đấy, kiếm một thứ đồ đôi.” donghyuck nói, một gợi ý. “nhẫn chẳng hạn?”

mark lắc đầu và thở dài. “quá lộ liễu. hình xăm cũng vậy.” cậu nắm tay donghyuck và lướt đầu ngón tay qua những khớp xương, ẩn dưới những ký tự nhỏ màu đen.

thiên thần, chúng ghép lại.

“thế thì gì đây? có ý tưởng gì không cưng?” donghyuck hỏi, giọng thoáng vẻ bức xúc. đôi lúc, nó không được kiên nhẫn cho lắm nhưng mark hiểu. nói cho cùng, hai đứa chỉ là hai thằng con trai lạc lối tìm kiếm sự xác nhận và chút an toàn.

“thật ra là có. nhưng tồi lắm.” cậu đáp, vì đúng là ý đó tồi và ngốc thật. “mình có thể, kiểu như dậm thuốc lá lên nhau. như đóng dấu vậy.” mark giải thích, hơi ngần ngừ.

“ý… hay đấy.” donghyuck bảo, làm mark ngạc nhiên. cậu toét miệng cười, mừng vì nó chấp nhận ý tưởng đó. cậu yêu đến vô vọng rồi.

“anh thường không hút thuốc trong nhà nhưng vì em phá lệ cũng được.” mark nói và đứng dậy mở cửa sổ, lấy bao marlboro trên bàn.

“em không thích đỏ.” donghyuck phàn nàn, mark đảo tròn mắt và ngồi xuống bên cạnh. cậu áp một nụ hôn lên má nó.

“đừng khó ở thế, anh biết chứ.” cậu thì thầm và lui về, rút ra hai điếu.

vẫn bằng cái bật lửa trắng cậu cho donghyuck mượn vào lần gặp đầu, cậu châm thuốc. bật lửa trắng thường đem lại vận xui nhưng đó mới là phần cậu thực sự sở hữu trong cuộc sống này. mark thậm chí còn chẳng tin vào khái niệm may rủi.

lén lút như này thật tệ. như một phiên bản hiện đại của romeo và juliet, chỉ là có hai romeo cùng sống trong thiếu thốn và cô đơn cùng cực chỉ mình hiểu.

khi tạm coi như đã hút xong, mark búng chỗ tàn thừa đi.

“em làm cho anh trước nhé?” cậu hỏi và donghyuck gật. sẽ đau ghê gớm, cậu biết. thằng bé nắm tay cậu và xoay lại, để lộ vùng cổ tay xanh xao. donghyuck đặt một nụ hôn nhẹ lên da mark, cậu rùng mình.

đúng, đau và âm thanh ghê rợn. mark hổn hển thở và bám chặt vai donghyuck. có điều, đau đớn là thứ rất dễ gây nghiện, như bất cứ thứ thuốc gì khác. có thể là sự dồn dập, có thể là lời nhắc nhở về hiện tại và sự sống. nhói.

vượt qua cơn sốc rồi, cậu để mặc vết phỏng hình tròn và đáp trả donghyuck. mark ấn thuốc lên mu bàn tay nó, cạnh hình xăm thiên thần và nghiến chặt lưỡi khi donghyuck chửi thề tùm lum để nén đau. hai đứa đã từng chịu đau, vỡ mũi và sửa lại. trái tim cũng vậy.

sau đó, lúc johnny hỏi vết bỏng ở đâu ra, rõ là hình dạng của đầu thuốc, mark nói dối.

“em say và nghĩ dậm nó lên là ý hay. đau vãi.” hay là mark đã học cách nói dối thuần thục.


(mark ở đâu đó giữa đóng băng toàn phần và sôi gan sục ruột.

“trò đéo gì đây!” taeyong hét to, chỉ chớp mắt, anh đã đến gần và tóm cổ áo donghyuck. mark suýt đã gào lên.)


lén lút như này thật kinh khủng. kinh khủng là những khi hai đứa nói tạm biệt, có thể là tạm biệt, được quen nhau thật vui nhưng giờ là lúc kết thúc. thật sự kinh khủng khi nhận thức được cuộc sống của donghyuck hay của chính cậu có thể cứ thế mà chấm dứt bất cứ lúc nào. hai đứa đứng trên mép vực, run rẩy, kiếm tìm thăng bằng và tự biết mình rồi sẽ phải rơi. mark hiểu, donghyuck cũng vậy.

vấn đề ở chỗ, băng này là gia đình của cậu nhưng donghyuck là mái ấm. điều duy nhất có ý nghĩa. mark biết donghyuck hiểu, và ngược lại.

có lần, mark tìm được một bài trắc nghiệm đạo đức trên mạng. cậu không nhớ là ở đâu hay nội dung, chỉ nhớ câu hỏi thứ nhất: nếu đem lòng yêu một thành viên của phe đối thủ, bạn sẽ làm gì? một trong số các lựa chọn là chạy trốn, một cái khác là chấm dứt, cuối cùng là đối mặt với thủ lĩnh của mình và tranh luận vì sao mối quan hệ của bạn sẽ có lợi cho cả hai phe.

mark không biết nên làm gì. hai đứa có thể bỏ trốn, tới mỹ chẳng hạn. cậu biết tiếng anh, donghyuck có thể học. nhưng không được, vì bạn đơn giản là không được phản bộ gia đình sau tất cả những gì họ đã làm cho bạn.

nên hai đứa sẽ lén lút, một dạng thỏa hiệp.


(taeyong đánh donghyuck tới khi cả mũi, miệng nó rỉ máu. tới khi nó ôm bụng và ho khạc. và mark, cậu chẳng thể làm gì. cậu giận dữ, buồn bã, nhưng cậu biết donghyuck hiểu.)


hai đứa cãi vã.

kiểu xô xát bình thường giữa của các cặp đôi, quát thét vào mặt nhau và quăng quật các thứ. thi thoảng hai đứa bật khóc và để bản thân yếu mềm, nhưng rốt cục vẫn sà vào vòng tay đối phương, nói xin lỗi và mọi chuyện một ngày nào đó sẽ ổn thôi. mark cố tin vào điều đó.

và có cả những lần không-được-bình-thường. là những lúc hai đứa vờ không quen nhau và kết thúc là ai đó bị đâm, chết hoặc gãy xương.

lực đấm của jaehyun mạnh đến mức gần như bất công. mark thấy quá rõ, nắm đấm của anh nhằm vào má donghyuck, nó ngã gục xuống đất. đó là phần cậu, nên cậu mau chóng cúi xuống và đặt cả sức nặng cơ thể lên ngực donghyuck, và đập nó thừa sống thiếu chết. khớp tay cậu đau, cổ tay cậu đau, và ruột gan cậu nhộn nhạo khi khuôn mặt donghyuck trầy bầm đủ sắc độ. trên tay mark là máu của nó.

lúc cần tung cú quyết định, cậu không làm, như một lời xin lỗi. mark không đời nào giết nổi donghyuck, nó chớp thời cơ và đẩy cậu xuống. tới lượt mark nằm dưới đất, bị đấm liên tiếp vào mặt và chúa ơi, đau đớn. cậu cảm thấy máu ấm nóng chảy từ mũi mình, và từ mặt donghyuck.

mark không đánh trả, không hẳn, và mọi thứ tối đen.

lần tiếp theo gặp nhau, hai đứa cười chuyện cũ và hôn.


(khi taeyong buông donghyuck ra, nó gục xuống sàn. mark biết đã đến lượt mình và cậu sẽ không chạy hay chống trả, cậu biết chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn. nhận thức ấy chậm rãi bò vào cậu như donghyuck bò về phía cửa.)


mark yêu donghyuck.

đơn giản, và không đơn giản. nhưng hai đứa làm được, cậu nghĩ đó mới là điều quan trọng nhất.

mark yêu donghyuck và mái tóc màu nâu ấm áp, cậu yêu làn da bánh mật và đôi tay đầy hình xăm. cậu yêu hết những hình xăm ấy nhưng thích nhất là hình trên đùi donghyuck. một câu nói: tôi không được giỏi trong việc gây nhàm chán. chỉ có vậy, một câu đơn giản nhưng đồng thời bao hàm mọi ý nghĩa đối với mark. cậu yêu khiếu hài hước dí dỏm và những lời bình châm chọc, rất đặc biệt. nó đặc biệt, quan trọng.

hai đứa giấu mình dưới một tấm chăn và dành cho nhau những nụ hôn, ôm chặt như sợ mất nhau. và đúng là vậy, mark sợ. cậu nói cho donghyuck rằng mình sợ không được yêu thương và chấp nhận, rằng cậu hết sức cần một người như nó. cậu cần donghyuck. chính ánh mắt buồn bã của thằng bé khiến trái tim mark vỡ vụn hàng ngàn lần không dứt.

môi donghyuck khô khi hai đứa hôn lần nữa, miệng của mark cũng khô. một cơn bão trong lòng cậu, một đại dương.


(lúc donghyuck đi, nó ngoái qua vai, đôi mắt ngấn lệ. thay lời; em xin lỗi, em yêu anh và tạm biệt.

trò chơi chấm dứt. nó đi rồi.)


mọi chuyện tình đều có kết thúc và mark đã biết đây là đoạn kết của hai đứa.


kết: taeyong gào vào mặt mark và dần cậu nhừ tử, đe doạ cậu. dĩ nhiên mark tức giận, cậu giận mình, giận taeyong, nhưng không đời nào giận donghyuck. hai đứa đã phá hỏng hết nhưng taeyong đã nói anh sẽ không giết donghyuck, điều tích cực trong mớ hỗn độn này.

cần thời gian, nhưng mark cũng dần hiểu taeyong. phương châm lớn nhất trước giờ của anh là gia đình trên tất cả. trừ donghyuck, người mark mong nhớ đến mức không sao hiểu nổi. vết bỏng ở cổ tay cậu là một vết sẹo mờ, chiếc mũi vẫn khoằm như cũ.

từ đó, mark chưa gặp lại donghyuck.

lồng ngực cậu có một khoảng trống nhưng không sao, cậu vẫn đang trưởng thành và học hỏi. đôi lúc, mark ngồi xuống vỉa hè trước một tiệm tạp hóa nhỏ, châm một điếu thuốc và đợi một người không bao giờ tới. thỉnh thoảng, cậu tự hỏi donghyuck còn sống không, sống thế nào, sẽ nghĩ gì nếu biết mark dạo này ra sao. dường như thế giới của cậu vẫn xoay quanh thằng bé.

cậu thấy lạnh, lạnh vô cùng.

end.

jelly_spine / a dịch

tặng em dew

“nói đôi lời ngọt ngào, chạm cái mặt dây chuyền—em sẽ tới.”

mark chưa từng nghĩ những vị thần trông sẽ giống những thiếu niên cuốn hút nhất; cậu chưa từng nghĩ họ sẽ sở hữu bờ môi hồng he hé, khuôn ngực gầy phập phồng, gò má đỏ ửng, hay thậm chí là khả năng cảm nhận sự mệt mỏi.

“anh định cứ nhìn hết ngày luôn hả?”

hay cái miệng đanh đá.

hình ảnh cậu vẫn luôn vẽ ra là một phụ nữ đứng tuổi trong bộ đồ thùng thình và chiếc khăn xếp sặc sỡ, giọng nói vang vang và mạnh mẽ như tiếng sấm trong lồng ngực rộng. thay vì lỗ mãng xộc qua cửa, bà chí ít cũng sẽ bay vào phòng trên một tấm thảm ba tư cũ mèm với một điếu xì gà bự kẹp giữa những ngón tay.

không giống thằng bé vừa đến đã thông báo “em chạy suốt từ itaewon tới đây để thực hiện điều ước của anh, anh nên mua kem cho em để bồi thường.”, bà sẽ nói một câu đại loại như: “này, nhóc. ước đi.”

lý do chính để mark tưởng tượng những vị thần sẽ hao hao hình mẫu ấy là hồi ở canada, nơi cậu trải qua thời thơ ấu, có một người như vậy sống trong cùng tòa nhà với cậu. bà cao lớn và hay nói, luôn mặc một bộ đồ và mang vẻ mặt tinh quái. bà gọi đùa mark là ‘nhóc hàn quốc’ và ‘xủng xẳng xẻo’* (dù bà không có ý xấu, mẹ cậu vẫn không hài lòng—cũng dễ hiểu), và hay mới cậu vào nhà ăn bánh táo giòn.

điểm chung duy nhất giữa bà và thằng bé này là tia lấp lánh của phép thuật trong đôi mắt, quầng sáng xanh điện và lời hứa đáp ứng điều ước của mark.

“anh có muốn chuyển thẳng qua phần mua kem không?” thằng bé đề nghị, nhịp thở dần dịu lại. “em không phiền đâu.”

quá trình tư duy của mark chưa đi xa đến vậy. “cậu là thật à?”

“em là thật không á? nếu không thì em là gì chứ?”

khóe môi thằng bé nhếch lên và mark biết tiếng cười đã ngay trên đầu lưỡi nó, như một vận động viên nhảy cầu chuẩn bị bật khỏi tấm ván.

“đây là một trò đùa?” mark hỏi, đấu tranh tư tưởng để tin rằng một vị thần đang đứng trong bếp nhà mình; phép thuật lan tỏa từ thằng bé—mark cảm nhận được ngay trong không khí—nhưng vẻ ngoài của nó ranh mãnh như ác quỷ.

“không. muốn bằng chứng không?” mark thận trọng gật đầu, và thằng bé vẫy tay khích lệ. “ước gì đi.”

“tôi muốn… một quả đào.”

với một cái nhướn mày thích thú và một cái phẩy tay, nó thực hiện điều ước của mark. một quả đào xuất hiện trong tay nó. mark nhìn trái đào chằm chằm, choáng ngợp.

“thấy chưa?”

rõ là cậu đã thấy. cậu chớp mắt, chớp nữa, nhưng quả đào kia vẫn nằm nguyên trên tay thằng bé như một chú chim nhỏ đang ngủ say. nó đưa trái đào cho cậu, cảm giác thực, lớp vỏ mềm và sức nặng.

giờ tâm trí mark buộc phải chấp nhận thằng bé trông như mọi thiếu niên xinh xẻo khác này là một sinh vật thần kỳ cậu đã vô tình triệu hồi. kế tiếp là một đợt sóng tràn trề những câu hỏi, thằng bé rõ ràng đã nhận ra chúng ùa vào bờ cát đen láy trong mắt cậu.

“em sẽ giải thích tất cả.” nó hứa. “nhưng kem trước.”

mark nhẹ cả người vì cậu không phải người duy nhất nhìn thấy vị thần nhỏ; nhân viên thu ngân trong cửa hàng gần đó nhất chào cả hai khi tụi nó bước vào.

mark theo thằng bé vào phía trong cửa hàng, chỗ đặt thực phẩm đông lạnh. “tên em là donghyuck.” nó tự giới thiệu không chút khách khí, mắt lướt qua những loại kem được bày bán.

“tôi là mark.” mark đáp. thằng bé ậm ừ.

donghyuck kéo cửa tủ lạnh, và mark để ý nó khẽ run lên khi thò tay vào để lấy chiếc kem que nó muốn. nó lôi cái túi ra và quay sang mark.

“ăn không?”

“cái gì có sô-cô-la, làm ơn.”

donghyuck chọn một cái ốc quế, liếc nhìn mark hỏi ý, rồi ra quầy thanh toán. mark đứng sau và ngắm nó tương tác với nhân viên, chỉ xen vào để trả tiền. donghyuck vui vẻ chào và bóc lớp gói cây kem ngay lúc hai đứa rời cửa hàng, đứng dưới vùng sáng của đèn đường.

donghyuck lại rùng mình, như vừa mới đặt chân vào một cái tủ lạnh khổng lồ, và siết chặt chiếc áo khoác quanh người. không khí lắng tận đáy phổi mark, nặng nề và buốt giá.

“làm thế nào tôi lại triệu hồi cậu?” mark dè dặt hỏi.

donghyuck nhả cây kem. “vài lời ngọt ngào.”

“ngọt ngào?”

“ừm. anh nói gì đó thật lãng mạn, chạm vào cái dây chuyền của anh và em xuất hiện.”

mark bật cười, thoáng chút khó tin đầy thích thú. tay cậu tìm lên cái mặt dây chuyền cũ của mẹ đang an vị giữa hai nhánh xương quai xanh. “không phải thần được triệu hồi bằng thần chú hay gì sao? từ những cây đèn?”

donghyuck nhún vai. “một số. nhưng với em thì là thư tình và các thứ.”

mark nghĩ tới cuốn sổ trên bàn bếp, tới chiếc bút chì cùn bên cạnh. cậu đoán donghyuck đã nghe màn lảm nhảm yêu thương vô vọng triệu hồi nó, và sự xấu hổ ửng đỏ trên má cậu như hàng ngàn bông hồng bung nở vì sức nóng dưới làn da.

hai đứa quay về căn bếp nhỏ.

“cả thế giới vỡ òa khi em thổn thức.” donghyuck đọc to. nó khoe nụ cười rộng, láu cá, răng cắn chặt chiếc que đã sạch kem.

donghyuck giơ cuốn sổ mở bung xa khỏi mark, cậu đá vào ống quyển và huých vai nó để đòi lại.

“thôi ngay!”

“những vết lõm trên trăng chỉ là dấu ngón thon, mặt trời ẩn chứa nụ cười em sáng rực; em có thể ôm tôi dù chỉ là thoáng chốc?”

cuối cùng mark cũng giành được cuốn sổ và ôm chặt nó, ngượng ngùng vì đã bị lật tẩy như thế. tiếng cười của donghyuck càng lúc càng lớn.

“em không đoán được anh nói—viết—tốt vậy.” donghyuck trầm ngâm. “về ai đó?”

“không phải việc của cậu.”

donghyuck chẳng hề nao núng vì sự gay gắt của mark, và hỏi tiếp. “cô nào hửm?”

mark khoanh tay, từ chối trả lời. cậu trừng trừng nhìn ra cửa sổ để thể hiện thái độ bất hợp tác, nhưng chỉ càng làm vị thần nhỏ khoái trá.

“vậy là có một cô. tên gì vậy?” mark im lặng. nét cười của donghyuck dịu đi chút ít. “anh cho cô ấy xem chưa?”

mark lặng lẽ lắc đầu; donghyuck quan sát cậu với vẻ mặt khó hiểu. tàn dư của đêm lạnh ngoài kia vẫn còn trên má và chóp mũi hai đứa, như những dấu hôn của gió đông.

mẹ của mark đã ra ngoài đi dạo khắp đường phố seoul, có lẽ là cùng mấy người bạn hay đồng nghiệp, nên mark nghĩ rủ thằng bé ở lại và chia nhau quả đào cũng chẳng hại gì. donghyuck nhún vai và nhận lời, nhưng không đủ kiên nhẫn để xem mark loay hoay với con dao.

“sao cậu không giở chút phép thuật đi?” mark đề xuất khi donghyuck tước con dao khỏi tay cậu và bắt đầu bổ trái.

“em chỉ có khả năng thưc hiện điều ước. chỉ vậy thôi.”

“nếu tôi ước cậu dùng phép thuật để bổ nó thì sao?”

“em sẽ không lãng phí thế đâu; anh chỉ có đúng năm lần ước.”

mark nằm trên giường. cậu mân mê cái mặt dây chuyền và suy tư về sự hiện diện đột ngột của phép thuật trong cuộc sống của mình. cậu chưa từng nghĩ lại có một vị thần sống ở itaewon, thích kem đủ nhiều để ăn giữa mùa đông, hay tên là donghyuck.

thật ra, cậu còn không tin thần có tồn tại, nhưng với con dao và cái thớt dính nước đào trong bồn rửa kia, cậu chẳng có lựa chọn nào ngoài tin rằng phép thuật thực sự đang chảy trong cơ thể thằng bé đã dặn cậu: ‘nói đôi lời ngọt ngào, chạm cái mặt dây chuyền—em sẽ tới.’

mark chắc chắn không cố ý, nhưng cậu có thói quen nói thành lời những ý nghĩ và nghịch chiếc dây chuyền trong lúc học, để tháo gỡ mớ tiếng anh tiếng hàn lộn xộn trong đầu; donghyuck một lần nữa đứng trước mắt cậu.

“hẳn anh thích cô nàng này lắm.” donghyuck nhận xét dưới lớp khăn quàng dày.

mark bẻ thanh sô-cô-la và mời donghyuck một nửa. donghyuck cởi đôi găng tay len và ngồi xuống, nhận phần.

“anh có điều ước à?” donghyuck cắn một miếng và hỏi.

mark đẩy mấy cuốn sách vở ra xa. “không, chưa.”

“vậy là anh muốn cân nhắc? hừ. khôn thế.”

“người ta thường ước gì?”

“ngày xưa thì họ ước đồ ăn, vợ và cung điện.” donghyuck nói với nụ cười tinh nghịch—mark tin ngay, dù các dấu hiệu cảnh báo rõ mồn một.

ý nghĩ rằng donghyuck đã giữ gìn chiếc mũi và đôi mắt tươi trẻ ấy qua bao thế kỷ, ý nghĩ về việc giao tiếp với một sinh vật như vậy mê hoặc mark.

“cậu sống ở thời đó? cậu già vậy sao?”

donghyuck phá lên cười, thủ thư phải nhắc bọn nó bớt bớt đi, và mark ngộ ra mình đã bị bịp. “không, em mười sáu.”

“ồ. nghĩa là anh lớn hơn.”

donghyuck ngâm nga, bỏ ngang chủ đề.

nhưng lúc này, mark không thể gạt bỏ hình ảnh donghyuck những năm 1970 khỏi tâm trí; quần short bò mài dài đến ngang-đùi-thon, tất trắng với hai đường màu đen quanh bắp chân, áo phông sặc sỡ ôm gọn thân hình mảnh mai; những cụm từ lóng cũ kỹ. đài phát nhạc disco mỹ, hoài niệm nhỏ về thời joseon giấu sau tai vị thần nhỏ và nó chạy tới bên bất kỳ ai có chủ ý triệu hồi mình.

donghyuck tiếp tục gạn hỏi về điểm đến của những bài thơ, người nhận những lời tỏ tình rõ mồn một ấy. nó hỏi cô ấy có bằng tuổi mark và có cùng trường không, tên cô ấy bắt đầu bằng chữ gì. mark chỉ tiết lộ cô bé học chung lớp, và bỏ qua những câu hỏi tọc mạch của donghyuck.

“em có đem kể cho ai đâu.” donghyuck cãi.

đonghyuck có lý, nhưng mark không định từ bỏ bí mật và nguồn vui nhỏ bé của mình. cậu đã quen giữ danh tính cô bé trong bóng tối; gần như một chiếc áo len mềm mại—và donghyuck đang cố nướng chín cậu bằng những lưỡi lửa thô bạo nhất của sự tò mò.

sau cùng, donghyuck chuyển sự chú ý sang những thứ khác. nó lật giở những cuốn sách mark chưa học xong, và bi một tờ giấy trong quyển lịch sử cứng đơ cho một vết cứa.

“lịch sử không ưa em.” donghyuck phàn nàn, nắm tay lại và cắn cắn môi.

mark liếc trang sách mở; genghis khan và binh lính lao vun vút trên nửa dưới trang, mũi giao giương cao và gót giầy thúc vào sườn ngựa.

tưởng tượng của mark về donghyuck tống khứ giới hạn của đời người khỏi não bộ cậu, và cậu nhìn thằng bé tò mò lắc lắc tay như đang xua cơn đau đi, gót giầy tì xuống mặt sàn nhựa. nó rất không giống những chiến binh mông cổ dạn dày sương gió, trẻ trung và phóng khoáng, tới độ khả năng nó đã trải qua những thời kỳ đó và vẫn chẳng tổn thương, chẳng hoài nghi, là bằng không.

mark học tiếp, donghyuck trò chuyện tiếp, và vết cắt làm nó rối cả lên đã bị lãng quên. mark bắt đầu liên hệ những quy tắc ngữ pháp, các bộ phận cơ thể người và mớ phương trình với những gì thằng bé nói.

“không phải tuần thi của em sắp tới à?” mark hỏi. “thần thì cũng phải thi chứ.”

donghyuck nhún vai và tựa lên lưng ghế. “ừm, nhưng lúc nào em cũng quá lười, cho đến đêm chủ nhật cuối cùng.”

mark lắc đầu, mỉm cười vẻ không tin nổi. “ngốc.”

“cảm ơn.” donghyuck đáp, có chút tự thích thú với bản thân.

hệ thống sưởi của thư viện chạy hết công suất và lớp hơi nhớp dính vào cửa sổ. thủ thư, một người đàn ông to lớn lỗ mãng, lượn quanh cùng chiếc xe đẩy và đặt những quyển sách được đem trả vào đúng chỗ, đợi chu kỳ tái sinh kế tiếp. nhịp chân đều đều của donghyuck báo cho mark biết thằng bé đang phát chán, và cậu chủ động hỏi nó có muốn đi khỏi đây không.

khi mark và donghyuck tách ra, hai đứa đã đứng trên hai lề đường đối diện nhau, donghyuck hò reo, nhún nhảy và vẫy tay để thu hút sự chú ý của mark. đầu nó nhóng qua những nóc xe chắn giữa cả hai.

“nhớ nghĩ về những điều ước đấy!” donghyuck gọi to.

mark giơ ngón cái, và donghyuck đáp trả bằng hai ngón. lúc đặt chân trở xuống mặt đường và xoay người bước đi, tóc nó xòa xuống mắt trái, và nó thổi bay lọn tóc với một nụ cười cuối cùng hướng về mark. cậu vẫy chào, và đi theo đường của mình.

chỉ còn vài bước là đến cửa, mark chợt có một ý. cậu gần như hét ‘nhấn chìm tôi trong ngàn vạn lưỡi lửa của tình yêu và ham muốn!’, tay đã giơ ngang tầm sợi dây chuyền, nhưng giây áp chót lại đổi ý. cậu chắc donghyuck chưa thể về tới nhà được, có lẽ vẫn đang ngồi trên một chuyến bus vắng vẻ—và những người hàng xóm cũng không ưa om sòm.

mark có thể đợi đến hôm sau.

“đã có điều ước rồi hửm?”

mark háo hức gật đầu khi donghyuck chăm chú nhìn cậu qua tấm gương. mark như ngồi trên đống lửa cho tới lúc tiết cuối kết thúc rồi lao thẳng vào phòng vệ sinh. đứa con trai đang rửa tay ném một ánh nhìn kỳ dị vào tụi nó khi donghyuck lao qua cửa (như một thói quen) và đứng cùng mark bên bồn rửa.

“nghe nào.” donghyuck giục. vành tai và đầu ngón tay nó tỏa sáng nhẹ.

“tai em sao thế?” mark hỏi, nhất thời sao nhãng khỏi mục đích.

ánh sáng mạnh lên trong tích tắc, donghyuck đảo tròn mắt. “em cứ cảm nhận thứ gì thật mạnh là lại thế. làm ơn nói tiếp đi.”

“anh muốn làm bài kiểm tra thật tốt.” mark nói. “khoan. anh muốn cả hai đứa mình làm tốt. không cần học.”

khóe miệng donghyuck nhếch lên, chiếc răng nanh sáng bóng. mark rời mắt khỏi gương, nhìn donghyuck giơ tay lên, và búng ngón tay cái chóc. một luồng điện lách tách trong không khí; tóc gáy mark dựng đúng và một cảm giác chắc chắn bao trùm hai đứa, như một tấm mạng viền ren che đi khuôn mặt cô dâu.

“em nghĩ bố em sẽ không tin nếu em nói em đã ôn thi.” donghyuck thì thào giữa những tiếng cười mãn nguyện. quầng sáng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn là một tia yếu ớt nhảy múa trên lớp gạch lát tường.

tay mark tìm tới cánh tay vị thần nhỏ, hai đừa cùng cười khùng khục. “ông ấy sẽ tin nếu em nói là phép thuật à?”

“có thể, vì ông ấy cũng thực hiện được điều ước. di truyền.”

mark và donghyuck dành nhiều chiều lười nhác trong thư viện, ngồi ở chiếc bàn tròn trong góc, sau những kệ sách xa nhất, dù chẳng nhất thiết phải tới đó. mark nguệch ngoạc vào những trang giấy quăn mép, còn donghyuck xem, cùi chỏ tì lên bàn và cằm gối lên cườm tay.

donghyuck nói về gia đình mình; một dòng máu lâu đời, phép thuật được truyền từ cha mẹ qua con cái. hồi nó tám tuổi, nó kể với mark, cha nó đưa nó theo lần đầu tiên để quan sát năng lực của ông hoạt động thế nào. lần ấy, nó được thấy một cô bé ước đầu gối bà mình hết đau.

donghyuck miêu tả bà lão, được giải phóng khỏi xiềng xích trong xương khớp, vui sướng nhún nhảy khi nhận ra mình đã không còn bị đau. bà nắm tay cô bé và hai người cùng nhảy múa quanh phòng, như những thành viên của một bộ lạc cổ xưa ngợi ca những vị thần.

mark phải ngừng viết để hình dung ký ức tuổi thơ sống động của donghyuck.

đổi lại, mark kể donghyuck nghe những kỷ niệm ở canada: người hàng xóm với bộ đồ lụa và mái tóc xù; người bạn hay chuyện của cha mẹ cậu hay tâm sự về tai nạn say xỉn của con gái mình sau khi mark bị xua đi, và bảo mark đừng bao giờ lớn; vancouver náo nhiệt và hào nhoáng, mark như một tế bào tí xíu của một cơ thể khổng lồ.

mark và donghyuck ghé một tiệm ăn nhỏ ấm cúng để liên hoan vì con điểm tốt nhất đạt được từ thời cấp hai. trong góc phòng, màn hình tv đang phát một trận bóng đá. những người lái taxi ngồi ăn, đôi vai khom như bầy gấu to xác chuẩn bị gục xuống ngủ say tới tàn đông.

mark gọi đồ ăn cho cả hai. cô phục vụ trẻ đi đến cửa bếp và hét vào.

vài người lái xe gầm gừ, tán thưởng hoặc bất đồng, khi một cầu thủ ghi bàn. trong lúc đợi đồ ăn, mark và donghyuck cũng xem, áo khoác đồng phục đã cởi cùng đôi ba khuy trên áo sơ-mi.

món ăn không mất nhiều thời gian. cô phục vụ quỳ xuống bên bàn hai đứa và bày bát, mark cảm ơn. cô nở cụ cười nhẹ rồi đi lấy một cốc bia nữa cho một bác tài to cao quá khổ.

“giáo viên toán của em rất nghi ngờ.” donghyuck vừa nói vừa xì xụp húp mì. “cô không tin em giải tốt thế trong bài thi.”

“thầy cô anh cũng hơi nghi nữa.” mark cười khẽ.

donghyuck bật cười. bỗng, cuốn sổ nhỏ như co giật trong túi quần mark, ngôn từ vật lộn và chống cự để thoát ra. cậu không biết nên nhìn vào mắt nào của donghyuck; trái, phải, trái, phải, ánh mắt cậu liên tục chuyển bên.

“anh có một điều ước.” mark lúng búng.

cái nhướn mày và quai hàm tạm ngưng hoạt động để lộ rằng donghyuck đã bị bất ngờ. “ừm?”

“anh muốn thành người hôn giỏi.” mark đáp. sự im lặng sượng sùng giáng xuống, cho tới lúc donghyuck thổi bay nó bằng một tràng cười.

“lạy chúa tôi.” donghyuck thở hắt ra khi đã thôi cười. “anh chắc không?”

mark gật, sắc đỏ lan lên cổ. nói ra thành lời nghe thật nực cười, nhưng cậu có lý do rõ ràng để yêu cầu điều ấy, và cậu nghĩ donghyuck hiểu động cơ của mình.

thêm một âm thanh thích thú nữa, và donghyuck giơ tay lên. nó búng tay. một trong hai người phụ nữ ngồi bàn gần nhất ngó quanh, như đang tìm nguồn căn của một mùi kỳ lạ nào đó. cô phục vụ tưởng khách gọi mình, và hai đứa lấy thêm soda vì cô nhìn tụi nó tràn trề hy vọng, chiếc khay ôm sát ngực.

“vì phép thuật.” donghyuck nói và nâng ly.

mark cảm thấy đúng như một thiếu niên xấu hổ, non nớt, nâng một cốc soda sủi bọt trong một không gian đầy những người trưởng thành. nhưng nụ cười của donghyuck đã thuyết phục được cậu; đây chính xác là vẻ đẹp của người trẻ, và tuổi trẻ.

cô phục vụ mỉm cười khi đi qua bàn hai đứa.

mark ngồi ở sân sau trường, vặn vẹo mấy ngón tay trong khi một sinh vật có tên hồi hộp cào cấu ruột gan cậu. nghe tiếng chân dừng lại ngay trước mình, cậu lập tức ngẩng lên.

“mình đang đoán chuyện này là sao rồi.” cô bé nói, hai gò má ửng hồng.

“ừm.” mark đáp mau mắn. “mình nghĩ mẩu giấy cũng khá rõ rồi.”

cô bé tán thành và ngồi xuống đối diện mark. cô nhìn vào mắt cậu, và cậu đáp lại; mark cố sắp xếp ngoon từ, những gì đã viết vào sổ đã trôi sạch khỏi tâm trí cậu.

cô bé có vẻ hồi hộp, nét cười thoáng chút tò mò. cô là người luôn ngồi bên cửa sổ trong mọi tiết học, không bao giờ chú ý vào giáo viên vật lý, hay tự vẽ hoa và vòng xoắn lêtuwjtay. vẻ đẹp hớp hồn của cô không theo một khuôn mẫu nào, cô ngồi, chân vắt chéo, đôi tất cao tới gối dồn quanh cổ chân.

“mình thích cậu.” mark buột miệng sau vài giây do dự.

cô mỉm cười. “mình đã đoán vậy.”

tiếp theo, cô bé hôn mark; đôi tay cậu tự động tìm đến vai cô, hương thơm ôm lấy mark và những lọn tóc ve vuốt gò má cậu. mềm mại, dễ chịu, nhưng thiếu một chút mạnh bạo, và cậu đã chờ đợi điều gì thần kỳ hơn.

cô bé nhìn cậu ngạc nhiên. “cậu giỏi đấy.” cô nhận xét.

mark ngượng nghịu gật và ngồi lại. nụ hôn không như những gì cậu mong đợi, nhưng ‘ờ thì…’, cậu biết. dù sao thì rất nhiều thứ cũng đã diễn biến khác đi so với những điều cậu dự trước.

“anh nói rồi.” mark kể, như đang bình luận về thời tiết.

bầu trời ngoài ô cửa sổ trong veo, xanh nhạt. đôi mắt donghyuck sẫm màu, u ám, mí mắt nặng trĩu khép hờ. ánh nhìn của nó dán vào mark trong khi nó suy ngẫm gì đó, trầm ngâm nhưng chậm rãi. mark bắt đầu bối rối vì sự săm soi ấy.

donghyuck từ từ hé môi, như thể hai cánh môi đã bị dính chặt, và hỏi bằng giọng khàn khàn. “phản ứng thế nào?”

“cô ấy hôn anh.”

có chút xao động trong ánh mắt donghyuck. nó ngoảnh mặt đi, và môi lại mím chặt. cơn sốt đã khống chế đầu óc nó, và nó chìm sâu vào làn nước đục ngầu của bệnh tật. mark quyết định để thằng bé yên, và nhẹ nhàng khép cửa lại sau lưng. trên đường rời căn hộ nhỏ, cậu gặp một người đàn ông cao lớn có vẻ đáng sợ.

“nó ngủ à?” cha donghyuck khẽ hỏi, dường như để tránh làm phiền đứa con đang ốm.

“vâng.” mark đáp. cậu hơi cúi đầu, tay đan vào nhau. “cháu về đây ạ.”

“bác chắc chắn nó rất vui vì cháu đã qua thăm.” ông nói, biểu cảm hao hao một nụ cười. mark bồn chồn, hài lòng nhưng có chút không thoải mái. “cảm ơn cháu.”

mark suy ngẫm về điểm khác biệt giữa ánh nhìn từ đôi mắt hầm hập cơn sốt của donghyuck và ánh mắt dịu dàng, tự hào của cô bé. cuốn sổ nắm chặt trong tay.

khi mẹ về, cậu không chào bà, chỉ tập trung nghĩ về cô gái xinh đẹp như một sinh vật huyền bí, và cậu bé với phép thuật thực sự trong huyết quản.

mẹ mark, mệt mỏi sau một ngày đi làm, thở dài. “thôi lơ lửng trên mây đi nào.” bà nói, nhưng bầu trời seoul vẫn không một gợn mây.

điều đầu tiên mark biết được (xác nhận thì đúng hơn) về cô bé là cô rất nhẹ nhàng; cô mặt những chiếc áo len bông, một cái áo nam giới lôi thôi làm áo khoác; ánh mắt cô dịu dàng nhưng láu lỉnh như loài mèo, và đôi tay luôn giữ chặt một cuốn sách, gấu váy, hoặc thứ gì khác. nếu không, những ngón tay cô sẽ đan nhau, như đang cầu nguyện.

“mình không thường uống cà phê.” cô bé nói khi hai đứa chọn đồ ở quầy của một quán cà phê thoáng đãng.

“trà?” mark gợi ý.

“ừ.” cô mỉm cười, mân mê gấu áo khoác. “hồng trà nam phi, cảm ơn.”

hai người ngồi trong một ô nhỏ. ánh sáng dịu xuyên qua cửa sổ và phủ những tia trắng xuống cả hai. cô bé gợi chuyện, thanh âm hơi trầm vì mới qua một cơn cảm lạnh thường.

điều tiếp theo mark nhận thức được là sự thông minh của cô bé; một kiểu hóm hỉnh tinh tế, nhã nhặn ẩn sau những câu trò chuyện vô tư. cô bé nói với mép ly trà kề môi. với một vài lời đơn giản, khéo léo, cô có thể khiến mark bối rối hoặc im lặng.

“mai bạn mình sẽ tổ chức một bữa tiệc.” cô bé nói. “nếu thích thì cậu đến nhé.”

“thế à?”

“ừm.”

mark gật đầu. cảm giác vui sướng bừng lên trong lồng ngực. “tất nhiên. mình sẽ tới.”

cơn sốt đã lùa tay qua mái tóc donghyuck, và chẽm chệ ngự trên trán thằng bé. nó nom như một vị thần của sự hỗn loạn đang ngái ngủ khi ra mở cửa cho mark, cử động chậm chạp và hai thái dương nóng hừng hực.

“ồ.” donghyuck chỉ nói vậy.

hai đứa vào phòng khách nhỏ xinh, và an vị trên ghế dài, quấn mình trong một chiếc chăn dày. âm thanh của chương trình tv làm nền cho hai đứa con trai xích lại gần nhau.

“ăn kem đi không chảy mất.” mark bảo. donghyuck bừng tỉnh khỏi cơn mơ và gật gù.

donghyuck có vẻ nhỏ hơn mark—chính lúc này. nó gần như ngủ gật với kem chảy đầy tay, và cậu phải búng nhẹ lên má thằng bé để kéo nó khỏi thung lũng mộng mơ. mark lấy ít giấy ăn và nắm lấy cổ tay nó, lau sạch lớp kem dính dớp trên từng ngón.

“em phát ốm vì cứ ốm rồi.” donghyuck nói và cười khẽ.

mark ngồi dậy để vứt tờ giấy bẩn đi. “kem là phương thuốc công hiệu nhất.”

“vậy sao?” donghyuck hỏi. trong tích tắc, ngữ điệu của nó có lại một chút hài hước thường ngày. “ai bảo?”

“dì anh.” mark đáp.

chẳng mấy chốc, donghyuck ngủ thiếp đi. suốt một, hay hai tiếng, mark nhìn vô định vào màn hình tv, đầu donghuyuck gối trên đùi cậu. mark xem đồng hồ và nhận ra mình nên lên đường tới bữa tiệc.

khi mark nhúc nhích, donghyuck thức giấc và ngước nhìn cậu bằng đôi mắt hoang mang, bối rối. “anh đi đâu thế?”

“bắt buộc.” mark giải thích, bỗng có cảm giác mình đang gây ra một tội lỗi kinh khủng. “anh đi dự tiệc.”

donghyuck tiu nghỉu. “bắt buộc?”

“anh thề.”

vành tai thằng bé sáng lên, tựa hồ nó đang giấu một bóng đèn nhấp nháy trong người. lương tâm trĩu nặng, mark quay gót và đi một mạch ra khỏi ngôi nhà. cậu tới điểm bus gần nhất và lên xe. sự lâng lâng nhanh chóng đánh bật sự ăn năn.

cô bé gọi điện.

“cậu có chắc cậu biết đường không?” cô bé cẩn thận.

“có mà.” mark trả lời.

“vậy gặp sau nha.” cô tạm biệt.

một cô gái mở cửa và nhìn mark từ đầu xuống chân, phía sau cô là tiếng nhạc êm dịu và ánh sáng ấm áp lấp đầy hành lang dài. vài giây trôi qua, hai người đều chẳng biết nói gì. mark vừa mở miệng thì cô bé ngó qua vai bạn mình với nụ cười tươi tắn.

“chào mark!” cô reo lên và vỗ vai bạn. “để cậu ấy vào đi.”

mark đi theo cô bé. hai người len qua một đám đông nhỏ, thi thoảng lại dừng để giới thiệu cậu với những vị khách khác. cô bé kiếm đâu đó hai ly sâm panh loại xoàng, và cụng ly. cả hai giữ một chút khoảng cách với những người kia, như đang tận hưởng bữa tiệc hậu trường của riêng mình.

hai người trao nhau một vài nụ hôn, bọt sâm panh lăn tăn trên đầu lưỡi. cô bé rạng rỡ trong chiếc váy len xanh nhạt; những bông hoa trắng cài lên những lọn tóc đen mun và một chiếc vòng cổ ngự nơi xương quai xanh thanh mảnh.

con nước triều nhuốm màu rượu quét sạch những suy tư về thằng bé sốt mê man—thật xui xẻo, thực sự, vì những gì xảy ra sau khi mark thủ thỉ những vần thơ tình vào tai cô bé, và cô vô thức nghịch cái dây chuyền của cậu, có thể đã được ngăn chặn nếu cậu nghĩ tới vị thần nhỏ.

một miếng sô-cô-la lúc này không thể xoa dịu donghyuck. nó như đã chuyển toàn bộ cơn sốt thành cơn giận, làm đôi má đỏ bừng như hàng ngàn mặt trời gộp lại.

“xin chào?” cô bé nói, hơi ngập ngừng. tay trái của mark nằm gọn trong hai bàn tay cô; mắt donghyuck lia xuống những ngón tay đan nhau, nhanh đến nỗi mark, hơi chuếnh choáng, không theo kịp.

“em làm gì ở đây?” mark hỏi.

“anh nghiêm túc đấy à?”

“ừm?”

“anh gọi tôi, đồ ngốc.”

cô bé quay sang mark. “cậu gọi à? bao giờ?”

mark nhíu mày. “mình đ—ồ.”

giá âm giọng donghyuck và hơi thở nặng nề của nó không khiến tâm trạng mark vô cùng tồi tệ (nhưng cậu dường như đang bừng cháy vì cảm giác tha thiết mãnh liệt, thật lạ), cậu hẳn đã thấy tội lỗi vì bỏ cô bé lại không một lời giải thích.

“vậy em về.” donghyuck tuyên bố và trở ra hành lang.

“donghyuck!” mark gọi, nhưng donghyuck không nhìn lại. cậu hôn vội lên má cô bé và đuổi theo nó. “đợi đã!”

donghyuck có lý do để giận dữ. nhưng sự khó chịu của nó lụi tàn vì cơn mệt mỏi. sau một vài câu chửi thề nhắm vào mark, nó yên lặng, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tổn thương.

“anh xin lỗi.” mark nói.

“tôi—“ trông như donghyuck định nói gì đó, nhưng nó chỉ lắc đầu. “không sao. xin lỗi là được rồi.”

mark theo donghyuck về tận itaewon. hai đứa đứng ở chân bậc thang dẫn lên cửa nhà donghyuck. cuối cùng, nó hỏi. “anh muốn ở lại đêm nay không?”

mark gật đầu và bước vào cùng nó. cha donghyuck ngước mắt khỏi những hóa đơn và thư tín, nhưng không hỏi gì.

giữa đêm, mark nhận được một tin nhắn từ cô bé. ‘mình không ngốc, cậu biết đấy’, tin viết. một phút sau, ‘mai gặp nhé?’

mark rối trí. cậu liếc nhìn donghyuck, thằng bé đang ngủ ngon lành bên cạnh. ‘dĩ nhiên. gặp đâu đây?’

‘cậu biết sân bowling gần trường không? ở đó, tầm bốn giờ.’

“cậu đã xin lỗi bạn ấy chưa?” cô bé vô tư hỏi. cô ném một trái bóng, như một trái dưa hấu nặng ịch, lăn dọc đường băng. “bạn ấy có vẻ buồn.”

“ồ, rồi.” mark đáp và ngắm quả bóng xô đổ năm con ki. “cậu ấy ốm nữa.”

mark chuẩn bị ném một quả. cô bé ngâm nga. “cậu không thấy bạn ấy khá dễ thương sao?” cô hỏi với nụ cười nhẹ tinh quái.

“ừ, cậu ấy dễ thương.” mark đáp, vì cậu thực sự đã nghĩ cho thông. cậu nhận ra mình vừa đưa ra câu trả lời cô bé muốn, và hoàn thành bức tranh ghép nào đó trong tâm trí cô. trái bóng chẳng chạm được con ki nào.

cô bé nom chẳng ngạc nhiên, hay buồn bã; cô chỉ đứng, hông hơi đánh sang trái. “bào nè.” cô bé nói. “nếu mình thắng lượt này, cậu phải mời mình mì, rồi giành lấy bạn ấy.”

“còn nếu mình thắng?”

“mình sẽ mua cà phê hay gì đó cho cậu. rồi cậu giành lấy bạn ấy.”

cô bé có vẻ thờ ơ, nhưng mark khó mà tin cô bé sẽ cứ thế buông. “cậu không sao thật chứ?”

nụ cười của cô bé chợt thoáng buồn. “mình nhìn là biết đâu là yêu—và mình biết khi nào nó không hiện hữu.”

mark thắng, nhưng cậu vẫn mua một gói mì ăn liền cho cô bé.

cô bé tặng cậu một nụ hôn phớt sau cùng lên má, một cái vỗ lưng, và nói. “nhớ cho mình biết bạn ấy hôn có tốt hơn mình không nhé?”

“nếu cậu ấy có tình cảm kiểu vậy với mình.”

cô bé nhìn mark một cách đầy ngụ ý. “hẹn gặp cậu ở trường.”

“đáng lẽ là em đến chỗ anh, chứ không phải ngược lại.” donghyuck làu bàu khi ra mở cửa cho mark vào.

mark đi theo thằng bé vào bếp và đưa nó cái túi cậu đã mua. donghyuck vui vẻ nhận. lớp túi khẽ sột soạt, và nó rút ra một que kem; món quà khiến nó hơi mỉm cười.

donghyuck chạm nhẹ vào cổ tay cậu. “cảm ơn mark.”

“anh đúng là bạn tốt.” mark trầm tư. donghyuck đảo mắt, nhấm nháp cây kem, và giơ ra mời mark.

“mơ đi.” donghyuck phản pháo, nụ cười ranh mãnh trên môi. mark vờ bị tổn thương, và thành công trong việc khuếch đại tiếng cười của donghyuck.

cha donghyuck đang làm việc trong tiệm tạp hóa nhỏ dưới nhà. donghyuck tạm thời được miễn nhiệm vụ thu ngân sau giờ học, đến bao giờ khỏi sốt hẳn.

“nhưng trông em đâu ốm tới mức đó nữa.” mark để ý, và nhướn mày.

donghyuck đưa một ngón tay lên môi, chắn trước một cái nhếch mép láu lỉnh. “bố chưa cần biết vội.”

cha donghyuck không phát hiện ra, thêm một ‘ngày nghỉ ốm’, rồi thằng bé lại đứng sau quầy tính tiền. donghyuck sực tỉnh khỏi cơn mơ mộng khi mark xuất hiện, một buổi tối trời quang đang tới.

“không tập trung vào công việc, nhỉ?” mark trêu và bước tới quầy.

donghyuck khịt mũi. nó ra hiệu cho mark vào sau quầy cùng mình, và hai đứa cùng ngồi trên chiếc ghế cũ mèm.

“nó không gãy hay gì đó sao?” mark hỏi thành tiếng vào tấm lưng ấm của donghyuck.

donghyuck nhún nhún trên đùi mark, gương mặt rạng rỡ, để chứng minh là chiếc ghế văn phòng cũ kỹ thừa sức mang cả hai. mark đập thằng bé một cái để nó ngừng lại, nhưng donghyuck không hứng thú với việc nghe lời hay ngoan ngoãn.

tư thế này không được thuận lợi, vì mọi thứ mark nói bay biến trước cả khi bò được lên lưng mà đến tai donghyuck—và ngược lại—nhưng hai đứa chẳng bận tâm, vì chỉ lắng nghe nhịp thở nhẹ nhàng và nhịp tim vang vang của donghyuck đã là quá đủ đối với mark.

mỗi lần cửa mở, một luồng gió rét lùa vào, và hai đứa xích lại gần hơn một chút, kiếm tìm hơi ấm, náu mình khỏi cái lạnh. mark luồn tay xuống dưới lớp áo hoodie của donghyuck, lần tới vùng bụng; donghyuck kêu lên.

“tay anh lạnh thế!” donghyuck la, tay đặp lên tay mark.

“còn bụng em lại ấm.” mark ngâm nga và dụi mũi vào lưng thằng bé.

donghyuck bật ra những âm thanh không rõ ràng để bày tỏ sự bất bình với việc mark cố đánh cắp thân nhiệt của mình, nhưng không có nỗ lực cụ thể nào để gạt tay cậu ra. tay nó cứ đặt lên tay cậu như thế, cho tới lúc nó phải quét hàng hóa cho khách, và dùng máy tính tiền.

nhiều vị khách hình như biết donghyuck, và họ chào nó theo nhiều cách khác nhau. vị khách thú vị nhất là một nghệ sĩ drag*, đã lên đồ dù đa số club chưa mở. cô mang tóc giả tối màu, một chiếc váy lấp lánh như bầu trời đêm, giày biểu diễn cao gót và ánh bạc, và áo khoác lông.

“em mong chị không giết con mèo hàng xóm để làm ra chiếc áo đó.” donghyuck bình luận, và ra dấu vào cái áo vắt vẻo trên đôi vai rộng.

chị ta cười lớn, một người phụ nữ trung niên đang chọn sữa ở giá khác tò mò ngó sang. “có thể tôi ghét lũ hậu duệ satan ấy nhưng tôi không độc ác.”

mark đã tưởng donghyuck không thể cuốn hút hơn được nữa, nhưng cậu đã chứng kiến một hay hai nghệ sĩ drag chồm qua và bảo nó cứ giữ tiền thừa, một bà lão hỏi nó ‘có ngủ được với tiếng nhạc không’, các cô gái tay trong tay mua ít đồ ăn vặt rồi qua hộp đêm kế bên. donghyuck có vẻ rất tự nhiên khi nói chuyện với, và về, những người mark hẳn đã tránh xa.

lúc cha donghyuck xuống đóng cửa hàng, chân mark đã phát tê, cậu phải giãn gân cốt một tẹo rồi mới lê được về nhà. cậu đi qua những con phố và ngõ ngách nhỏ của itaewon, ngắm những biển hiệu của các club nhấp nháy đủ màu. cậu thấy những người như loài chim đêm, chỉ thoát khỏi lớp vỏ sau chín rưỡi tối.

mark về nhà, hơi ấm từ donghyuck vẫn nấn ná trên những đầu ngón tay.

cậu nhớ một đêm—đêm cuối—được người hàng xóm trông nom, khi cha mẹ đi dự tiệc của mấy người bạn. người hàng xóm trong bộ đồ lụa đã hỏi cậu ao ước điều gì nhất trong lúc cậu ăn một ít bánh táo giòn.

“không được ước thêm lego.” bà nói và mỉm cười khi cậu bé nhăn nhó.

mark mất một chút thời gian, cuối cùng, cậu dõng dạc. “cháu muốn thích một người nhiều như mẹ thích bố ạ.”

mark không nhận ra bà đã búng ngón tay dưới gậm bàn.

“bánh kếp hành lá có được không?”

mark gật. cậu ngắm donghyuck trộn bột nhão và thái hành. âm thanh của dầu sôi xì xèo trong chảo hòa cùng tiếng ngâm nga khe khẽ của thằng bé.

“anh hiểu vì sao anh tưởng mình thực sự yêu cô ấy.” mark nói, hoàn toàn lạc ngữ cảnh.

donghyuck quay lại, một tay cầm chiếc phới dẹt, cái tạp dề diêm dúa quanh eo.

“tưởng?”

mark cười nhẹ, mắt chạm mắt donghyuck. “cô ấy tốt và hài hước. cô ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn là anh, giữa bao người.”

donghyuck trông bối rối y hệt mark lần đầu hai đứa gặp nhau. nhưng khác với mark, nó giục. “vào đề xem nào.”

mark cười khẩy, nhưng vẫn làm theo. “nhớ mấy hôm trước anh qua đây ngủ không? anh để quyển sổ ở đây.” tới lúc này, cậu đã không ngừng để mắt tìm kiếm những dấu hiệu cho thấy thằng bé đã phát hiện cuốn sổ. chẳng có gì, nên cậu quyết định tự xử.

“vậy sao?”

“có mục đích, ừ.”

donghyuck nhướn mày. “nhưng em có thấy đâu?”

thế là hai đứa lục tung phòng donghyuck lên, tới khi thấy cuốn sổ kẹp giữa thành giường và bức tường. (“sao nó chui vào đây được?”) donghyuck lôi nó ra và giơ cao một cách đắc thắng. thằng bé trả mark, nhưng cậu nói là dành cho nó. và nó chẳng cần phép thuật để hiểu.

donghyuck không giấu nổi nụ cười và ánh sáng trên những đầu ngón tay nó. nó rực rỡ, hạnh phúc như đứa trẻ con. “thật đó hả?”

“dĩ nhiên.”

donghyuck tới gần, trán hầu như áp vào trán mark, nhưng nó không tiến thêm nữa. thay vào đó, nó đưa tay lên, cận kề môi mark. “được không?”

mark gật đầu. donghyuck chạm vào môi cậu, đôi mày nhíu lại vì tập trung, như thể nó đang sờ thứ gì vô cùng phi thường chứ chẳng phải da thịt con người. khi mark thử ghé tới để hôn, nó đỏ mặt và lúng túng.

lại một lần nữa, donghyuck trở nên nhỏ bé và non nớt, không rõ nên nói hay làm gì—khá đối lập với cách nó thường cư xử. “em—ừm. em chưa sẵn sàng.”

mark cảm thấy sự trìu mến dâng tràn trong ngực. cậu ngạc nhiên là da mình không bừng sáng như da vị thần nhỏ. “bao lâu cũng được.”

“thế…” cô bé hỏi, rụt rè ra chỗ mark ngay trước khi tiết vật lý bắt đầu. “đã nói với bạn ấy chưa?”

mark gật. cô bé phấn khởi reo lên và đập tay với mark.

“bạn ấy hôn giỏi không?”

mark mỉm cười và nhún vai. “mình sẽ sớm biết, hy vọng thế.”

epilogue

mark cuối cùng đã có được nụ hôn.

“mai là sinh nhật donghyuck.” cha donghyuck, người đã ra mở cửa cho mark, bảo khi cậu đang cởi giầy trong hành lang.

mark sửng sốt ngẩng lên. “em ấy không nói gì.”

donghyuck có vẻ giống tuýp người sẽ thông báo sinh nhật của mình cho mọi người; mark có thể hình dung ra thằng bé thức giấc với chút dư âm của giấc ngủ đeo trên mí mắt, và trèo lên nóc nhà. vẫn trong chiếc quần pyjama (nó luôn cởi trần ngủ vào mùa hè), nó sẽ reo to “tôi mười bảy rồi!” với cả thành phố.

“à, nó thường im lặng.” cha nó đáp với một tiếng cười khe khẽ. “nó không muốn làm ầm lên.”

chắc không phải rồi.

“cháu có nên gây bất ngờ không?” mark đề nghị.

ông chưa kịp nói gì, donghyuck đã chạy ra, tất kêu kin kín trên mặt sàn gỗ cứng. ông liền trao mark một ánh nhìn đầy ý nghĩa rồi bỏ đi.

thằng bé chụp lấy tay mark. ngón cái vẽ những đường tròn lên cổ tay cậu. “anh khỏe không, tình yêu?”

“nghe em giống bà anh.” mark nhận xét, làm donghyuck bật cười.

“nhưng anh chưa trả lời.”

“ổn. còn em?”

donghyuck buông tay mark và hướng về phía phòng khách. “ổn—trước khi anh tới.”

mark làm mặt tổn thương và cùng thằng bé vào hành lang. donghyuck vừa cười vừa loạng choạng va phải mark. vai hai đứa chạm nhau, một câu ‘đùa thôi mà’ được truyền đi mà không cần một âm tiết nào.

donghyuck không phản ứng như mark mong đợi: “anh che giấu tệ lắm.” nó nói khi mark nhảy xổ ra từ sau quầy và ném một vốc confetti vào nó. những mảnh giấy đủ màu dính đầy tóc, khuôn mặt tỉnh bơ nhưng rõ ràng là âu yếm.

“em có thể giả vờ mà.” mark càu nhàu.

“oa.” donghyuck reo lên đầy chế nhạo. “em bất ngờ chết mất!”

mark đá vào chân nó. “giờ thì muộn rồi.”

donghyuck né, cười vang. mark nhớ mình cần làm những gì, và bắt đầu ngân nga một khúc hát mừng. trong thoáng chốc, donghyuck nín lặng, chân ngọ nguậy bồn chồn.

“happy birthday to you.” mark khẽ hát, giọng hơi lạc đi, và lấy chiếc bánh kem đã mua từ tiệm gần nhất khỏi hộp. cậu cẩn thận châm hết mười sáu cây nến đã cắm lên còn donghyuck lặng lẽ quan sát.

“thổi đi.” mark hối, lùi một bước xa cái bánh và quay qua thằng bé. “và ước.”

donghyuck không cần đợi nhắc hai lần. nó cúi xuống, và hít một sâu, rồi thổi ra thật mạnh. mỗi cây nến tắt, má thằng bé lại sáng thêm một chút, như thể chúng đã được tái sinh dưới làn da nó. nó nhắm mắt và mấp máy môi, lẩm nhẩm một điều ước. và nó hé mắt; nhìn sang mark trước cả lúc đồng tử kịp phản ứng.

bỗng, một vị khách bước vào. cô khựng lại vì thấy khói xanh từ những chiếc nến lơ lửng bay lên trần nhà. hai đứa lịch sự chào xong, cô mới tiếp tục việc của mình. mark lắng nghe tiếng máy tính tiền trong hồi hộp, và hy vọng người phụ nữ sẽ nhanh về để cậu hỏi nốt điều định hỏi trước khi cô xuất hiện.

rốt cục hai đứa cũng được riêng tư. “em ước gì?” sự chú ý của donghyuck dành cho cậu vừa trở lại, mark đã hỏi ngay.

“em phải giữ bí mật chứ?” donghyuck hỏi với một nụ cười.

mark hờn. “thôi nào, donghyuck. anh nói cho em biết hết còn gì.”

donghyuck ngẫm nghĩ, rồi nhún vai. “em ước…” nó nói, rồi lại mím môi và ngoảnh đi.

“em ước?”

“em ước một nụ hôn.” cuối cùng nó cũng thốt ra. từ sau chót khẽ tới mức mark phải căng tai ra nghe, nhưng rõ ràng là nó ở đó, lơ lửng trong bầu không khí giữa hai đứa.

mark quyết định để donghyuck lại gần, và nó làm vậy, ánh mắt dứt khoát.

donghyuck đỡ cằm mark và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, mềm mại, dễ chịu lên khóe môi cậu. rồi nó cạ mũi vào thái dương cậu và giữ như thế.

mark không muốn ép thằng bé, nhưng mùi dầu gội của donghyuck trong cánh mũi và cảm giác của lớp vải áo nó dưới ngón tay dần trở nên quá sức chịu đựng; cậu gần như không thể thở được, cậu muốn nụ hôn thực sự.

donghyuck lấy một hơi và tặng mark một nụ hôn đúng nghĩa. tay cậu tìm lên gáy thằng bé và kéo nó vào gần hơn nữa. một khi đã bắt đầu, tụi nó không thể ngừng lại. đến chừng nụ hôn thứ mười thì mark thôi đếm. hai đứa tiếp tục, tới khi donghyuck dứt ra, môi đỏ và sưng mọng, và cười rạng rỡ.

“giờ em muốn ăn bánh.” donghyuck thở ra, như thể giọng nó đã bị cướp mất.

mark cười và cắt hai phần bánh, mỗi đứa một miếng. donghyuck ném miếng bánh của nó vào mặt mark, và bỏ chạy khi mark tìm cách trả đũa. rồi nó quay lại với một chiếc khăn ăn trong tay và một nụ cười nhẹ trên môi. mark đáp lễ bằng một nụ hôn, và hai đứa để tiếng cười đan xen.

lần đầu tiên mark nói yêu donghyuck là trong màn đêm. hai đứa tựa vào nhau trên bệ của khung cửa sổ của nó. bờ vai trần của donghyuck lấm tấm vết chàm và gai ốc, đường nét của xương quai xanh và đường cong nối vai và cổ nó tắm ánh trăng và ánh mắt mark.

donghyuck đáp lại, giọng thấm đượm phép thuật, như một thứ chất liệu bằng nhung dệt cùng những sợi bạc.

donghyuck cũng là con người, như mark; nó có mụn, nó đổ mồ hôi vào những đêm hè nóng nực, nó khóc khi những chú chó trong phim chết, nó hay ốm, nó cần một thời gian dài mới dám hôn ‘chàng canada quý giá’ của nó lần đầu tiên. nó là một thiếu niên, và mark thực lòng yêu nó.

“cuối cùng cũng được?” cô bé hỏi.

“cuối cùng cũng được.” mark xác nhận.

end.


chú giải:

ching-chong-cheng: kiểu gọi mỉa mai của phương tây với người trung, hơi mang tính phân biệt sắc tộc

drag queen: nghệ sĩ biểu diễn nam trong trang phục nữ giới, tương tự có drag king – nữ và đồ nam


chanyeonot / fua dịch

and july.

mark phải nghe trans-siberian orchestra (nhạc giáng sinh điện tử) để ngủ và donghyuck còn cách việc bóp cổ cậu .02 giây.

lưu ý: có chứa ngôn từ nhạy cảm, cân nhắc trước khi đọc.

donghyuck đã hoàn toàn kiệt sức. nó vấp ở ngưỡng cửa kí túc xá và va phải chừng năm món đồ cỡ bự trên đường về phòng mình. đâu đó trong tâm trí thằng bé lờ mờ ý thức được các thành viên còn lại đang theo vào. taeyong vừa gọi với từ phía sau, nó nghĩ vậy, nhưng chỉ nặn ra được một tiếng “ừm” yếu ớt và một cái phẩy tay về phía anh, ra dấu là đã nghe anh nói (không hề, thật đấy).

nó cuối cùng cũng tới được giường và gục xuống đó, rã rời vì buổi tập vất vả đến mức vô lý. giọng nó khản đặc, chân như đã hóa thạch dẻo, và có khả năng não nó đã thực sự đóng băng. giờ nó cần một giấc ngủ trọn vẹn và yên bình.

thằng bé còn chẳng đủ sức chui vào chăn, nên nó cứ nằm nguyên trên mấy lớp chăn mền và mau chóng quên bẵng đi mình còn phải đánh răng. ngủ, ngủ, ngủ,…

đột nhiên, tiếng đàn guitar điện làm nó choàng tỉnh. rồi tiếng chuông giáng sinh hoà cùng và donghyuck rền rĩ. làm ơn, nó thầm nghĩ. không phải nữa chứ.

“mark…” nó mè nheo, không thèm mở mắt.

không khí như đã ngừng chuyển động theo anh bạn cùng phòng. “hyuck?” mark thì thào như vừa bị bắt quả tang đang cầm gói khoai tây johnny giấu giữa đêm khuya.

donghyuck rên lên đáp trả. bộ hợp âm ken két vào cuộc với guitar điện và chuông. dù đã biết câu trả lời, nó vẫn hỏi. “có nhất định phải nghe thứ nhạc chết tiệt ấy không?”

“anh xin lỗi, hyuck, thật đó.” giọng điệu mark tỏ rõ điều đó. “anh tưởng em ngủ rồi.”

“đã.” donghyuck lạnh tanh. khi mark không tắt nhạc cũng chẳng vặn nhỏ, donghyuck lại rên và lật người để vùi mặt vào gối. nó cảm nhận được tấm chăn phủ lên người và đoán có lẽ mark đã đắp cho mình lúc vào phòng.

thằng bé nghe tiếng mark cựa quậy dưới lớp chăn trên giường riêng. một bài hát, giờ donghyuck nhận ra là carols of the bell, ầm ĩ từ loa của mark. nếu còn đủ sức, donghyuck đã hét lên rồi.

vài phút sau, có tiếng ngáy khẽ từ giường mark. thằng bé lăn tới mé giường và trượt chân xuống chạm đất. nó dồn hết sức nặng cơ thể lên chân và lê ra phòng khách, kéo theo cả chăn. nó ngồi phịch xuống ghế và, với carols of the bell vẫn văng vẳng từ phòng mình và mark, để giấc ngủ chiếm lấy mình lần nữa.

“donghyuck à?”

donghyuck rên rỉ. “biến đi.”

“em làm gì ngoài này thế?” giọng nói, donghyuck vỡ ra là của taeil, hỏi.

“mark” thằng bé giải thích, mắt cứ nhắm chặt.

“nó vẫn nghe trans-siberian orchestra sao?”

hai tuần nay, mark bắt đầu nghe một dàn giao hưởng gồm guitar điện và vài nhạc cụ điện tử. ban đầu donghyuck không ghét tso – thằng bé còn có thể vờ chơi guitar theo nhạc của họ mà không thấy quá xấu hổ – nhưng mỗi đêm, mark đều bật nhạc rất lớn cho dễ ngủ và donghyuck đâm ra ác cảm với nó. dù là cổ động viên số một cho mark lee được ngủ đủ như cậu cần, thật khó để nó nhiệt tình ủng hộ khi chính nó còn chẳng được ngủ yên.

donghyuck hé mắt ra nhìn taeil. những tia nắng len lỏi qua tấm mành trên cửa sổ phòng khách. “em sẽ giết ảnh.”

taeil gật đầu thông cảm. “ăn sáng rồi hẵng ám sát bạn thân của mình nhé.”

trên bàn ăn, donghyuck vừa ăn những món được taeyong chế biến đầy yêu thương vừa mệt mỏi lườm mark như đâm lê. nó vẫn còn mệt lử, và nó tính làm cho mark phải thấy tội lỗi nhất có thể. không may, cu cậu hoàn toàn chẳng màng tới ánh mắt buộc tội của donghyuck. nhưng những thành viên khác thì có, và bữa ăn bị bao phủ bởi không khí sượng sùng.

giờ tập nhảy, donghyuck chỉ nghe tiếng chuông điện tử ngân vang trong đầu. nó lỡ nhịp và lượt của mình ít nhất mười lần vì vũ đạo của nhóm không ăn nhập với thứ nhạc giáng sinh chết bầm đó tẹo nào. nó hiểu, mark nhờ đó mới ngủ được, nhưng cậu có thể dùng tai nghe chẳng hạn để nó còn ngủ chứ.

cả ngày hôm ấy là một thảm hoạ, và donghyuck dành từng phút rảnh rỗi tính những cách khác nhau để cái chết của mark trông như một tai nạn. nếu johnny và/hoặc chittaphon tình nguyện giúp nó thì xác suất thành công càng cao.

sau 19 tiếng tệ hại vừa qua, donghyuck nằm vật xuống giường và mò mẫm chui vào chăn. mark theo nó vào phòng và đi thay đồ ngủ. vài giây sau, một giai điệu nó đã nghe đủ nhiều để gọi tên wizards of winter bắt đầu vang lên lên từ loa của cậu. nó hít một hơi sâu. mark là bạn thân của nó, mark là bạn thân của nó, mark là bạn thân của nó–

mark, bạn thân nó, bắt đầu ngâm nga theo thứ âm nhạc đáng rủa đó, và đó là lúc donghyuck nổi khùng.

“đủ rồi.” nó bỗng nói, ngồi hẳn dậy. mọi mỏi mệt đều bị cơn phẫn nộ nhấn chìm và thằng bé nhắm toàn bộ vào mark, cậu mở to mắt nhìn nó. “nếu anh không tắt thứ chết mẹ đó đi, em sẽ nhét nguyên cái loa vào đít anh.”

lông mày mark nhướng lên. “gì cơ?”

donghyuck hét át tiếng nhạc điện tử. “em phát ốm vì tran-siberian orchestra khỉ gió của anh rồi. sức khoẻ và niềm vui của em không có nghĩa lí gì với anh à? vì sao lại nghe nhạc giáng sinh vào giữa tháng bảy cơ chứ, cái đéo gì vậy! thề có chúa nếu anh còn bật nữa em sẽ cút khỏi phòng này và không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”

“khoan… nhạc của anh thực sự làm phiền em?” mark hỏi, có vẻ hoang mang với những lời donghyuck nói.

donghyuck chớp mắt. “anh chơi em hả? anh nghĩ là trò đùa chắc? anh nghĩ em phàn nàn về nhạc của anh chỉ để trêu anh à?”

“ừ” mark đáp không chút ngập ngừng, và donghyuck nhận ra, chẳng có lí do chính đáng nào để mark nghĩ mình nghiêm túc; nó có phàn nàn hầu hết mọi thứ mark làm chỉ để cho vui. nhưng mark là bạn thân nhất của nó–lẽ ra cậu phải biết khi nào nó không giỡn. tiếng nhạc giáng sinh điện tử sắc lẹm chiếm lấy khoảng lặng trong suy nghĩ của donghyuck.

“ừ thì, em không đùa. thứ nhạc đó làm em muốn cào rách màng nhĩ luôn.”

“ôi, hyuck, anh xin lỗi.” mark nói. cậu quờ quạng tắt nhạc. “anh sẽ nghe nhỏ đi. anh thực sự xin lỗi.”

“cảm ơn anh.” donghyuck đáp lại, ngạc nhiên một cách đầy dễ chịu vì giải pháp đơn giản đó. giờ não đã thôi gào thét, cơn mệt mỏi lại tìm tới, và nó chìm vào giấc ngủ yên bình đầu tiên trong suốt hai tuần kể từ lúc mark bắt đầu nghe tso.

donghyuck choàng dậy cùng tiếng nhạc giáng sinh to muốn điếc con ráy. nó bật tưng lên, bỗng chốc tỉnh như sáo. tiếng bass nện vào sọ nó, tim nó đập mạnh và hai tay đưa lên ôm tai. đầu nó quay phắt sang trái và thấy mark đang đứng ngay đó, tay cầm loa giơ thẳng mặt mình.

“cái lồn gì thế?” donghyuck thét lên trên tiếng nhạc.

“gu nhạc của em như cứt! tso là đỉnh nhất! em phải ngủ được với thứ nhạc tuyệt vời này mới đúng!” mark thét trả, vội vàng thả rơi cái loa với tiếng rít nghẹn ngào khi donghyuck gào lên phẫn uất và nhảy tới bóp cổ cậu.

(johnny và yuta tách hai thằng nhỏ ra, những người còn lại mau mắn tắt thứ nhạc chói tai đã thô lỗ đánh thức họ. cả hai đều bị bà mẹ taeyong mắng, kết quả là mark bị bắt vặn nhỏ nhạc xuống còn donghyuck phải làm việc nhà thay mark một tuần vì đã suýt lấy mạng cậu.)

end.

bottom of page