top of page

donghyuck chưa bao giờ nghĩ mình khéo léo với các mối quan hệ–lãng mạn hay trong sáng. nên nó dành vài ngày sau đó né mặt mark, dễ hơn nó tưởng. điểm tốt của phòng thí nghiệm là mọi người bận rộn và tập trung vào việc của mình. donghyuck chỉ cần tỏ ra bận bịu, sẽ không có ai lại gần nó.

“donghyuck.” yuta gọi và vỗ vai làm nó giật mình kêu lên. yuta là ngoại lệ với mọi quy luật. anh không quan tâm dù donghyuck có đang hấp hối trong cái lỗ nào đó.

“em suýt đã tự đâm bằng pipette đấy đồ khốn.” donghyuck rít, bỏ món đồ xuống ghế và bỏ tai nghe ra. “anh muốn gì?”

yuta nheo mắt. “anh đang viết thư giới thiệu cho mày. tử tế hơn coi.”

donghyuck nghiến răng mà cười. “tiến sĩ nakamoto, em có thể giúp gì anh ạ?”

yuta đảo tròn mắt. “thôi quên đi. mà mọi người nhất trí ra sum ăn carne asada vì mark mới gia nhập. mày đi chứ?”

đây là điều donghyuck đã lo sợ. thời khắc nó phải đối diện với mark lần nữa, cùng những ánh mắt thương hại và sự xấu hổ gián tiếp không cần thiết từ crush của nó.

nhưng. carne asada kèm khoai.

carne asada kèm khoai luôn thắng. luôn luôn.

“tất nhiên.” donghyuck thở hắt ra. “bây giờ ạ?”

“ừ. nếu mày đang dở việc thì bọn anh đợi.”

donghyuck lắc đầu, nhảy khỏi ghế và bỏ găng tay. “không, em rảnh.”

“ngon.” yuta cười tươi, donghyuck theo anh rời phòng hóa chất lỏng và vào khu chính, mọi người đã sẵn sàng lên đường, ví cầm tay.

“chào donghyuck.” mark nói vẻ thân mật, đôi mắt không hề chứa dù chỉ một chút đánh giá.

“chào.” donghyuck đáp cụt lủn, lục cặp tìm ví. lúc ngẩng lên, nó thấy renjun cầm túi đồ ăn màu đỏ đáng ghét và ra cửa. “ê, đi đâu đấy?”

renjun dừng chân và xoay lại, hơi đỏ mặt. “tao ừm, có buổi họp câu lạc bộ.”

donghyuck nhăn mặt. “nhưng, carne asada và khoai.”

renjun đảo mắt. “để phần tao một ít. đi đây.” dứt lời, nó biến mất bằng tốc độ donghyuck chưa từng thấy. khả nghi.

“nào cả hội, lên đường.” yuta nói, tiến ra cửa.

“anh hơi quá già để gọi hội rồi.” jisung đáp, kêu lên khi bị yuta khóa đầu.

“anh chính là định nghĩa của sự trẻ trung, sungie.”

“nhưng anh cũng tầm—năm mươi—” jisung nghèn nghẹt, rõ là đang hối hận vì đã mở mồm.

“thử lại coi, ông nhõi.” yuta cắn răng, siết chặt hơn.

mark mỉm cười và nhìn quanh phòng, thấy doyoung đang trừng mắt căng thẳng với cái máy tính của mình. “doyoung, anh cũng đi chứ?”

“anh ăn chay.” anh đáp, không rời mắt khỏi màn hình. mark chớp mắt nhìn donghyuck, nó nhún vai.

“ảnh ăn chay. đi thôi.” donghyuck lôi mark khỏi phòng và cnlm, hai đứa nối đuôi nhóm bạn tới căng-tin của trường.

“carne asada và khoai?” mark hỏi.

“một dạng nghi thức của phòng. sum như kiểu. huyền thoại. tháng nào bọn mình cũng tới đó vài lần là ít.”

“vậy mình trông đợi lắm đấy.” mark đáp, rồi túm tay donghyuck và kéo lại, vừa kịp cứu nó khỏi bị xe đánh golf cán. “vãi.” cậu cười.

“oa, cậu vừa cứu mạng mình đó.” donghyuck thở khò khè. “sao lại có xe đánh golf chạy loạn quanh sân trường thế? hồi đầu tuần mình cũng thấy một loạt.”

“cậu không biết à?” mark hỏi, rảo bước để theo sát cả nhóm. donghyuck lắc đầu. “chừng tuần trước renjun có đi hỏi rồi. the wolves đang ở đây.”

“đội bóng á?” donghyuck không mê thể thao mấy, nhưng nó cũng không đến nỗi ăn lông ở lỗ. nó đã nghe cái tên ấy, và có ấn tượng là họ khá giỏi. phạm vi hiểu biết của nó cỡ vậy thôi.

mark gật. “sân tập của họ đang được nâng cấp hay gì đó, nên mùa hè họ tập tại đây. họ đã chiếm phân nửa university hills rồi.”

donghyuck chớp chớp ngơ ngẩn. “mình sống ở khu hills.”

“thật à?” mark cười. “mình cũng thế!”

“sao? sao mình không biết gì cả?”

mark nhún vai. “chịu. mình hay chơi bóng rổ với jaehyun ngoài sân ấy. cậu nên qua chơi cùng.”

“ồ, mình chơi thể thao dở lắm.” donghyuck thích ở nhà và lên youtube hơn.

“thì cứ qua chơi. có cậu ở đó sẽ vui hơn.” mark nhẹ nhàng, tặng donghyuck nụ cười đốn tim khiến nó chỉ muốn nằm vật xuống mặt đường nóng rẫy và lăn đi thật xa.

“ừm, ừ. hay đó. có lẽ mình sẽ qua.” donghyuck đáp, lo lắng bật cười. đệt. đệt đệt đệt. may mà nó không cần nói gì thêm nữa, vì tụi nó đã tới nơi, tất cả xếp hàng gọi món. donghyuck và mark đứng sau yuta, anh cười tươi với cô sinh viên ở quầy.

“làm ơn cho một khoai chiên carne asada? nhưng kiểu, không carne asada?” cô gái chớp mắt, không tin nổi, và mark trao donghyuck một ánh nhìn y hệt.

“ừm… anh muốn topping không ạ?”

“dĩ nhiên.”

“pho mát?”

yuta lắc đầu. “không pho mát.”

cô bé bắt đầu hoang mang hơn thấy rõ. “salsa?”

yuta ghé lại gần donghyuck. “salsa là đồ chay nhỉ?” donghyuck chỉ gật, vì nó đáng lẽ phải biết trước rồi chứ.

“chuyện gì vậy?” mark kéo tay áo donghyuck mà hỏi.

donghyuck thở dài sườn sượt, và nó chợt ước mình có thể sang phòng thí nghiệm bae, nơi không xảy ra những chuyện kiểu này mỗi ngày. seulgi là một tiến sĩ bình thường. “mình nghĩ yuta có ý với doyoung.”

mark há hốc, làm donghyuck cũng giật mình. “hả?”

“mình khá chắc là không đơn phương đâu. theo ý mình thì có mùi loạn luân vì họ là đồng nghiệp, hiểu không? nhưng họ thà giết nhau còn hơn thừa nhận.”

“vãi thật mình còn không nghĩ đến…” mark lẩm bẩm, và donghyuck nhe răng cười, cứ theo cách cậu chàng hoàn toàn ngu ngơ với chuyện jaehyun chết mê chết mệt taeyong.

“hẳn rồi.” donghyuck ngọt giọng, xoa xoa đầu mark rồi quay sang order. may cho nó là mark ngờ nghệch, giấu diếm tình cảm thành ra dễ dàng hơn.

donghyuck thức giấc với một nùi tin nhắn từ renjun. đa số là biểu tượng báo thức và trái tim tan vỡ, và nó hiểu: d-day đã tới.

“này hyuck, chú đi lấy chừng sáu pound đá được không?” yuta hỏi, tay đã chìa thẻ ra trước khi donghyuck kịp đáp lời chứ đừng nói đến bỏ cặp xuống. anh vỗ lưng mark lúc cậu bước qua và cầm lấy. “đừng làm mất đấy.” yuta dặn, giọng hơi nhuốm mùi đe dọa.

donghyuck đảo mắt. “có mỗi một lần.” nó rên lên. “em đã xin lỗi, anh cũng tìm được rồi còn gì.” nó chụp cái thẻ và bỏ vào túi. “anh cần gấp không?”

“renjun đang làm đánh giá. chưa đến một tiếng.” donghyuck gật. d-day nghĩa là renjun đã xong cpp, và thành viên của phòng thí nghiệm đều nhấc mông lên giúp giải phẫu chuột và rút bộ não ra. yuta và doyoung giết, donghyuck và sicheng lấy não.

“rồi. em đi ngay.”

“mình đi cùng không sao chứ?” mark hỏi. donghyuck chớp mắt.

“không bận sao?”

mark lắc đầu. “giờ mình rảnh. có thể cậu cần người giúp nữa.”

“ồ, tất nhiên.” donghyuck nói, cố không đỏ mặt. nó đã sang tuổi hai mươi ba nhiều tuần rồi, nhưng nó vẫn tự cho mình một tích tắc ngốc nghếch tuổi teen để bối rối trước viễn cảnh được ở cùng mark.

dù để làm một việc tầm thường như lấy đá.

mark theo nó vào phòng hóa chất lỏng, hai đứa cùng lặng lẽ mang găng tay. donghyuck xách hai xô đá to và đưa một cho mark. cái xô va vào ngực cậu và rơi xuống đất.

mark bật kêu to và lật đật nhặt lên, donghyuck khúc khích.

“thế, thí nghiệm này quan trọng à?” mark hỏi, sóng bước cùng donghyuck rời cnlm và qua tòa nhà jung, chỗ để đá khô.

“tương đối. doyoung đang cố nộp một bài cho j neuro và ban đánh giá đang khó ở.”

“ngạc nhiên ngạc nhiên.” mark nham nhở.

“renjun đang làm hành vi rồi cả hai người họ sẽ làm miễn dịch và có thể cả western. họ bị stress và phần lớn thời gian đau nhức mỏi nên mọi người giúp hết sức.”

mark ậm ừ. “tốt quá. mình biết nhiều nơi không được vậy đâu.”

“ngu thật. một phòng thí nghiệm nên như một gia đình. mình là một đội mà.” donghyuck hừ một tiếng khi tụi nó leo số bậc thang nhiều đến tàn nhẫn của sảnh jung.

“hồi năm nhất, trước khi sang chỗ tiến sĩ son, mình có ở một chỗ kinh dị luôn. chẳng nói chuyện mà cứ như đang đấu đá nhau ấy. kinh khủng.” mark nhăn mặt với ký ức không lấy gì làm vui vẻ.

“nhưng giờ cậu ở đây.” donghyuck vui vẻ nói, mở cửa cho mark. “phòng thí nghiệm moon là một gia đình và cậu cũng là một phần rồi.”

má mark ửng hồng. “aha… cảm ơn. mình rất quý mọi người.”

“tốt, ai cũng thích cậu mà.”

hai đứa im lặng chốc lát trên đoạn đường qua một loạt phòng lớn, điểm dừng là một cánh cửa có vài biển cảnh báo. mark thận trọng ngó nó. “có chắc là đây không?”

“mình lạc nhiều lần đến nỗi không thể chắc chắn hơn. chỉ là trò chơi khăm thôi. chắc tụi bên shim làm đấy.” donghyuck quẹt thẻ của yuta và đợi máy kêu bíp rồi mở cửa. “sinh viên chưa tốt nghiệp không được phép vào, có lẽ vì eh&s nghĩ mình sẽ trộm cắp. có cần đá khô cứ hỏi doyoung, sicheng hoặc yuta.”

mark ậm ừ đồng ý, theo donghyuck vào trong. có một tủ đá lớn kê sát tường, và một máy tính bên cạnh.

“hồi trước phải trả tiền, nhưng eh&s thông đạo luật nào đó và giờ miễn phí, nên không phải ghi sổ nữa.” donghyuck lại gần cái tủ, và mở nắp, rồi hét lên.

“cái đ—” mark giật nảy, tay ôm ngực. “sao lúc nào cậu cũng hét thế?”

“đây là tình huống cực kỳ đáng hét mà, canada!” donghyuck rít, chỉ tủ đá không có lấy một chút đá.

“ồ. không… ổn.” mark chưa từng phải rút não, nhưng cũng biết quy trình, và độ quan trọng của đá khô. yếu tố thời gian rất quan trọng, một khi não được lấy ra, nó cần được làm lạnh nhanh trong isopentane, rồi giữ dưới ngưỡng đóng băng đến lúc có thể lưu trữ. cần đá khô. là cái hiện tại tụi nó không có. “làm sao giờ? nên nhắn tin cho doyoung nhỉ?”

“không, không. có cách rồi.” donghyuck nói sau một thoáng im lặng. nó đóng nắp tủ. “mình ghét eh&s.” nó làu bàu và ra khỏi phòng.

“cách gì?” mark hỏi, vất vả theo kịp những sải chân dài và dứt khoát của donghyuck. hai đứa vào thang máy lên thẳng tầng bốn.

“các phòng thí nghiệm bình thường đều dùng đá khô của eh&s.” donghyuck giải thích. “nhưng có những phòng kiểu. bơi trong tiền, và có trữ đá riêng.” nó nói, nhướn nhướn mày vẻ rất kịch.

“ra trò đấy.” mark gật gù, và donghyuck cười. “mình đang đi đâu?”

“phòng kim.” donghyuck đáp, vừa lúc cửa thang mở và tụi nó bước ra. tầng này nom mới và tươm tất hơn phần còn lại của tòa nhà jung. “nửa là của taeyeon kim. nửa kia của joonmyun.”

“oa.” mark ngỡ ngàng. “cả tầng này của họ?” cậu không nghĩ mình từng thấy phòng thí nghiệm nào to cỡ này.

“cho cậu mấy chữ. nghiên cứu. tế bào. thân.”

“chữ.” mark lẩm bẩm, vẫn còn kinh ngạc. nghiên cứu về tế bào thân và alzheimer ra nhiều tiền hơn mọi lĩnh vực khác.

“nào.” donghyuck nói, kéo tay áo mark và rẽ trái, vào một hành lang. “tiến sĩ kim còn không nhận sinh viên đã tốt nghiệp ấy. ảnh có một đội quân tiến sĩ và các nhà khoa học có đề tài.” nó giải thích, mở một cánh cửa và tiến vào như thể nơi này là của mình.

“ồ, tôi đang nhìn thấy donghyuck lee sao?” mark chú ý đến một người cao ráo đang ngồi trên ghế băng.

“bằng xương bằng thịt.” donghyuck màu mè đáp.

người kia cười, đứng dậy và bỏ pipette xuống, tháo găng tay. “khỏe không nhóc.” anh ôm chặt donghyuck, xoa đầu nó. “lâu rồi không gặp.”

“em bận, anh biết mà. bận là chính mình.”

“chắc là bận ghê lắm.” anh ta quay sang mark, cậu ưỡn thẳng lưng. “ổn chứ bạn tôi?”

“à đây là mark, chuyển sang đây. từ bên tiến sĩ son.”

người kia nhướn mày. “ôi vãi, ừ, nghe nói cô ấy đang nghỉ phép? để viết giáo trình?”

mark gật. “dạ. hiện giờ phòng không hoạt động.”

“hiểu. anh là chanyeol, rất vui được gặp cậu.” mark bắt tay với anh ta.

“em cũng thế.” cậu ngượng ngùng đáp.

chanyeol lại quay qua donghyuck. “thế, điều gì đã mang chú mày tới đây?”

donghyuck cười thẹn. “em cần được giúp đỡ. việc trọng đại.” chanyeol cười to. “eh&s quên không nhập đá khô, và renjun cần thu não trong. độ nửa giờ nên bọn em đang hoảng. cho xin ít được không?”

chanyeol khùng khục cười. “tất nhiên, để anh chỉ chỗ cho.” hai đứa đi theo chanyeol như một đôi vịt con. sang phòng hóa chất lỏng. vài người trong phòng chào donghyuck, nó cũng nhiệt tình vẫy lại. ba người tới trước một tủ đá giống hệt cái dưới tầng một. “lấy bao nhiêu tùy ý.”

“anh đúng là cứu tinh, cảm ơn cảm ơn.” donghyuck nói.

“nghe nhiều rồi. gặp thì đừng bơ nhau nhé nhóc.” chanyeol gật đầu chào mark. “gặp cậu thật hay.” mark cũng đáp lại và ngắm chanyeol trở về vị trí.

“ảnh có vẻ cool ghê.” mark nói khi donghyuck mở tủ đá, kêu lên sung sướng vì thấy bên trong đầy những khối đá khô.

donghyuck gật và mang găng tay trên giá bên cạnh để lấy vài túi ra, rồi gỡ đá khô bỏ vào xô. “chanyeol tuyệt lắm. cả phòng đều tuyệt.”

“sao cậu quen họ thế?” mark vừa hỏi vừa giúp donghyuck vứt túi đá rỗng, còn nó đóng nắp xô.

“phòng mình khá mới, đúng không? cả taeil cũng mới được nhận vài tháng trước khi mình vào. phòng hóa chất không to như bây giờ, dụng cụ cũng thiếu. cả nhóm hay phải sang phòng khác làm nhờ. tiến sĩ kim và đội bên đấy giúp mình nhiều nên mình thân với họ–“ nó nhếch môi, bằng sự tinh quái rất lee donghyuck. “ai chẳng thích mình. sức hấp dẫn không thể chối từ.”

thật ha, mark vu vơ nghĩ, hai đứa cầm đôi xô đã nặng trĩu vì những khối đá.

“về phòng đập cũng được. mình khoái dùng cái búa may mắn.” donghyuck bảo, vẫy chào chanyeol lúc rời khỏi phòng thí nghiệm và ra hành lang.

khi tụi nó đến thang máy thì gặp một phụ nữ, chị ôm donghyuck và bẹo má nó thay lời chào. “chào chị tiffany.” donghyuck rúc rích cười, rõ ràng là thích sự ồn ào ấy.

“vịt con, nhớ cưng ghê!” chị kia – tiffany – kêu lên. “dạo này thế nào?”

“bận ạ. xin lỗi vì không ghé chơi được. em bé sao rồi chị?” giờ mark mới để ý tiffany đang mang bầu. chị đặt tay lên bụng và cười.

“vẫn vậy. thèm brownies chay của doyoung quá.”

“em sẽ chuyển lời. đây là bạn mark.” nó đột ngột đổi chủ đề, kéo mark tới trước. mắt tiffany biến thành hình trăng khuyết khi chị cười.

“ồ, yuta có kể chị nghe về em rồi. em biết chạy chip đúng không?”

mark cảm giác má mình nóng bừng. “ừm, vâng. sao chị biết ạ?”

“tin tức ở đây lan nhanh ghê lắm. chị được nghe nhiều điều tốt về em.” tiffany ngọt ngào nói.

“cảm ơn chị.” mark đáp, mắt dán chặt xuống mũi giầy. cậu không giỏi đón nhận lời khen.

“ôi dễ thương quá.” tiffany xuýt xoa. “người chắc chắn đấy.” chị huých donghyuck, nó hứ một tiếng. “chị phải đi đây, nhưng nhớ qua chơi nhé. cần vỗ béo cưng.”

“dạ.” donghyuck toe toét, để tiffany nhéo má lần nữa rồi đi.

“đúng là ai cậu cũng quen.” mark nói vẻ kinh ngạc. donghyuck chỉ nhún vai và cười.

“mình có chuyện này buồn cười lắm.” nó mở lời, ấn nút xuống của thang máy. “khoảng bảy tháng trước, bà ấy còn chưa cho mình biết vụ bầu bí, ông yuta và bả còn đang học nghiền bằng sóng siêu âm ở chỗ bà yoona. mình cũng có mặt vì ông yuta muốn mình xem, còn bà yoona cuống cả lên vì vụ mang bịt tai rồi là sóng âm không tốt cho người đang mang thai vì rung động có thể gây hại cho thính giác của thai nhi, bà tiffany… quắn dít lao ra khỏi phòng thí nghiệm.”

mark bật cười thích thú, và donghyuck mơ màng với mảnh ký ức, cả hai cùng vào thang máy.

“sau đó thì ai cũng biết. họ cũng ngờ ngợ rồi, nhưng thế đấy.”

“ở canada không vui như vậy.” mark thú nhận.

“khoa học rất thú vị, nhưng mình phải làm nó thú vị cơ. may là khoa thần kinh ở đây tuyệt vời và ai cũng tử tế. thỉnh thoảng cũng có mấy tay kỳ kỳ lên cao học, nhưng không trụ được lâu. bọn mình là một gia đình.”

mark không khỏi đồng tình. cậu hơi nhớ nhà, nhưng cũng hiểu rõ chuyển sang đây là quyết định sáng suốt nhất của mình. cậu thích phòng thí nghiệm moon. và cậu cũng thích donghyuck nữa.

donghyuck nghĩ có lẽ mình đang yêu.

không phải thứ tình yêu ngốc nghếch như với crush hồi mẫu giáo, tưởng tượng lễ cưới bên cầu khỉ và dùng kẹo thay nhẫn cưới. là yêu thật. kiểu tình yêu khiến nó muốn quăng mình khỏi vách đá và đồng thời cho đi mọi thứ mình có.

nó sẵn lòng để mark lee giẫm lên mình, rồi nó sẽ xin lỗi vì đã làm giầy cậu bị bẩn.

cảm xúc ấy ùa đến với nó chừng một tuần sau vụ đá khô, khi cả hội sinh viên năm cuối ngồi ăn trưa ngoài cnlm (dù chẳng thấy tăm hơi renjun đâu). mark cười sằng sạc vì chuyện donghyuck kể, tới mức phun cả sữa sô-cô-la ra đằng mũi, vấy đầy lên chiếc áo trắng và quần bò đẹp đẽ của cậu, và donghyuck nghĩ, oa, mình thực sự rất thích cậu ta.

hiểu là thế, và mặc cho khao khát muốn vẽ tim cùng chữ dl + ml lên lề sổ, donghyuck giữ vẻ bình thản tuyệt đối. nó phải bảo vệ lòng kiêu hãnh bằng cách đó.

nó lạnh te khi mark đưa một bên tai nghe cho nó và bảo mình đang xem phim trên netflix, và đang giờ nghỉ chưa, xem cùng không hyuck?, thế là hai đứa vai kề vai ở chiếc bàn giờ đã thành vật sở hữu chung của tụi nó, thưởng thức bộ phim camp rock và ư ử hát theo. thật cool.

donghyuck chỉ rời màn hình khi nghe mark lầm bầm chửi thề.

“gì vậy?” nó hỏi.

mark trề môi (một cách dễ thương), huơ huơ bình nước rỗng. “hết rồi.”

donghyuck muốn đưa cậu chai của mình, nhưng lại nhớ ra hôm qua trên đường về đã đánh rơi xuống đất vỡ làm mấy mảnh. “ra bình lấy?”

mark lắc đầu. “hết luôn.” donghyuck ngoái lại xem cho chắc, đúng là bình nước của phòng đã sạch trơn. vòi nước thì khỏi phải bàn đi.

“khoan, biết rồi.” donghyuck nói và đứng dậy sang bàn yuta, mừng là hiện giờ không có ai—hoặc đi ăn hoặc đi làm. nó mở một ngăn kéo và lục một lượt. mark đứng dau nó.

“lục vậy cũng được à?” mark lo lắng. nhưng donghyuck gạt đi.

“hồi tháng năm yuta trộm thẻ ghi nợ của mình và giữ hai tháng liền, canada ạ. ổn thôi.” nó bật ra một tiếng kêu đắc thắng khi rờ được thứ cần tìm, sâu trong ngăn thứ ba. nó giơ lên trước mặt mark.

“chìa khóa à?” lông mày mark nhíu lại bối rối.

“không chỉ là chìa khóa. là chìa khóa phòng taeil.”

mark tròn mắt nom rất hài. “nhưng để làm gì.”

donghyuck nhe răng cười ám muội và nhảy chân sáo ra khỏi phòng. “cầm bình đi. ảnh có nước trong đó.”

mark lấy chai và rảo bước để bắt kịp donghyuck trên cầu thang tầng hai. “nhưng tự ý vào phòng ảnh cứ kỳ kỳ sao ấy.”

donghyuck tặc lưỡi. “đừng cứng nhắc thế, canada.” nó nở nụ cười ngây thơ khi đi ngang tiến sĩ bae, chị nhướn mày nghi hoặc. “taeil mới bay về. ít nhất vài tiếng nữa ảnh mới có mặt. không biết thì không có hại gì cả.”

hai đứa tới phòng taeil ở cuối hành lang và donghyuck ngó quanh, rồi mở khóa cửa. “bình nước—” nó lẩm bẩm, chỉ cái bình, và nhăn mặt vì cái đó cũng trống không. “quái quỷ gì thế.” nó rên lên và giậm chân.

“không, đợi đã. có một bình đầy nè.” mark nói, trỏ chiếc bình ngót hai chục lít sau bàn taeil.

“ồ, tuyệt. cứ lắp bình lên và lấy nước cho cậu là xong.” donghyuck líu lo, đỡ cái bình từ tay cậu mark đang vặn mở nắp.

“không sao, mình bê được.” mark giận dỗ, rõ là đang căng thẳng.

donghyuck đảo mắt, giằng lấy bình. “bằng hai cái cọng bún ấy hả? để đó cho tôi.”

ổn mà, hyuck mình làm được—”

“không mình thừa sức—”

“hyuck buông ra—”

“không, cậu sẽ đánh đổ—”

và vì số phận thích cười vào mặt donghyuck, chuyện xảy ra y hệt thế. cái bình tuột khỏi tay cả hai và đập xuống sàn vỡ toác, văn phòng anh taeil moon đã hứng trọn một cơn lụt nho nhỏ nhưng nghiêm trọng.

cool gì nữa.

“ừm.” mark chằm chằm nhìn chỗ nước đang chầm chậm rỉ qua từng khe hở trên sàn. “m-mình nên gọi lao công.”

“ờm.” donghyuck đáp, cố không tỏ ra hoảng loạn. “ok, ừm.” hai đứa ngó nhau, và thận trọng tránh vũng nước để ra cửa, rồi lỉnh xuống cầu thang.

tụi nó thấy doyoung và yuta ngồi ở vòng ghế băng trước sảnh, và jaehyun gối đầu lên đùi doyoung cho ảnh vuốt tóc. donghyuck không có thời gian suy nghĩ về cái sự kỳ quặc ấy. nó đi thẳng đến bên yuta.

“yuta. ừm. có vấn đề.”

yuta rời mắt khỏi doyoung và jaehyun, cau mày vì vẻ mặt hoang mang của donghyuck. “mày lại giở cái trò gì nữa.”

“sao mọi người lúc nào cũng cho rằng em gây chuyện thế?” donghyuck rền rĩ vẻ bị xúc phạm.

“vì lúc nào mày cũng lao vào rắc rối, đồ quỷ.” yuta nghiến răng. donghyuck thở dài cáu kỉnh.

“hình như bọn em vừa cho phòng anh taeil ngập lụt rồi.” donghyuck giải thích. yuta há hốc miệng.

“sao mày—ok, không quan trọng. gọi lao công, có thể sẽ dọn sạch trước khi taeil về.”

“dọn gì trước khi taeil về cơ?”

donghyuck thấy mình như tê dại đi lúc taeil bước qua cửa và đứng đối diện cả đám, tay chống hông. trông anh hoàn toàn kiệt sức và gần như mất kiên nhẫn. donghyuck lặng lẽ hôn tạm biệt lá thư giới thiệu của mình. “ừm… em—”

mark tiến lên trước. “em định lắp bình nước vào máy nhưng lại làm đổ nước khắp phòng anh. em xin lỗi, tiến sĩ moon.” cậu cúi gằm mặt.

taeil chớp mắt nhìn mark, rồi nhìn donghyuck, lưỡi thằng bé nặng như đeo chì. “em không liên quan tí nào hả?”

“em—”

“không có đâu ạ.” mark dứt khoát đáp và ném cho donghyuck một ánh mắt nghiêm nghị. “tại em hết. anh muốn xử phạt thế nào em cũng chịu ạ.”

chừng ba chục giây trôi qua trong yên lặng, rồi taeil thở dài. “không sao đâu mark. gọi người lau dọn là được.”

mark thở ra thật mạnh, mắt tròn xoe. “a-anh không giận sao?”

taeil day day sống mũi. “mệt quá không tức nổi nữa. mà anh cũng quý em. chỗ này có mỗi em gọi anh là tiến sĩ moon.” anh liếc xéo donghyuck. “anh có buổi họp kéo dài đến tận chiều. lúc đấy phải xong nhé?”

“vâng ạ.” taeil quay gót và trở ra ngoài cnlm. đợi anh ngoài tầm nghe, donghyuck đấm vào tay mark một phát. “gì vậy?” mark kêu lên và xoa xoa chỗ đau.

“sao lại nói dối? là lỗi của mình mà.”

“nếu là cậu ảnh sẽ tức hơn nữa.” mark nói đơn giản. “mà mình chỉ ở đây trong hè thôi. không rõ có lưu lại thêm không. nhưng cậu thì có thâm niên rồi. mình không muốn cậu gặp chuyện…” mark lẩm bẩm đoạn cuối. donghyuck không biết nên đấm hay hôn cậu ta.

“lần này thoát nhé nhóc.” doyoung (rốt cục cũng) lên tiếng. anh véo tai donghyuck và lôi nó về phòng thí nghiệm, mặc kệ nó cằn nhằn, anh ấn nó xuống ghế. “mày có thể đừng gây chuyện chỉ một ngày thôi được không?”

donghyuck trề môi, và yuta vỗ vai nó. “bình tĩnh. gọi lao công đi.” thằng bé nghe theo. mark ngồi xuống bên nó và mỉm cười, nhẹ nhàng và dễ chịu.

“cậu không nên làm vậy.” vừa bỏ điện thoại của phòng xuống, donghyuck lập tức lặp lại, phẫn nộ,

“mình lại thấy nhẹ nhõm. quên đi hyuck.” lại nữa, cảm giác chao đảo từ sâu trong lồng ngực vẫn xuất hiện mỗi lần mark cười với nó.

“ngốc.”

im lặng một hồi, chỉ có tiếng doyoung gõ bàn phím như điên. rồi yuta cất tiếng.

“mark, tối đi neurobeer không?” mỗi tháng, khoa sẽ tổ chức một bữa liên hoan. tháng này tới lượt phòng bae mua bia rượu.

mark chuyển sự chú ý sang anh. “chưa chắc ạ. đông người lắm hả anh?”

“nên đi.” donghyuck xen vào. “ai cũng đi, tha hồ làm quen.”

“cậu đi không?” mark hỏi, vẻ hy vọng.

“không. dưới hai mươi mốt không được dự. kiểu phạm pháp ấy canada ạ.”

mark khịt mũi. “không ngờ cậu cũng biết tuân theo luật lệ.” donghyuck để những lời ấy xoa dịu lòng tự tôn đã bầm dập của mình.

“thường thì không, nhưng taeil bảo nếu phát hiện mình bén mảng đến đó ảnh sẽ hủy bỏ đặc quyền giữ khóa phòng của mình. đám khóa yêu quý của mình.” mark gật gù thông cảm.

“nhưng giá cậu đi được thì hay.” mark chậm rãi đáp. donghyuck đỏ mặt. nó chưa kịp đáp thì điện thoại rung.

đồ khốn này

injunnie: báo động

injunnie: giúp tao mẹ kiếp

duck: clg????? có chuyện gì????

injunnie: tao gây tội rồi

injunnie: tội to

duck: bị sao? tao có cần thọi đứa nào không?

injunnie: không đm

injunnie: tao khóv đây đéo thể nào

injunnie: tao kể cho mày nghe sau nha đm

injunnie: mmmmmmmmm

donghyuck nhăn nhó nhìn đám tin nhắn hỗn loạn và lộn xộn. mấy tuần rồi renjun cư xử kỳ quá. nó phát lo cho thằng bạn rồi.

“ừm, xin lỗi, có vẻ mình đang tọc mạch nhưng—” donghyuck ngước lên. “màn hình chờ của cậu là ảnh ebbinghaus à?”

donghyuck cảm thấy cơ mặt mình giãn ra. “ý cậu là cha đẻ của học hỏi và ghi nhớ? chuẩn mẹ luôn.”

“vì donghyuck làm màu.” yuta chế giễu, không buồn ngoảnh mặt khỏi máy tính.

donghyuck đảo mắt.

“à. cool lắm.” mark nói. “mình thực sự ừm—” cậu xắn tay áo lên. dòng chữ do it for tolman bằng mực uốn lượn dọc bắp tay gầy mảnh của cậu. donghyuck đọc thành tiếng.

“đệt, vĩnh viễn đó hả?” donghyuck đưa tay chạm vào vùng da ấy. đây rồi, donghyuck ngộ ra. sẽ chẳng có một ai vừa mọt sách vừa ngượng nghịu vừa hoàn hảo như mark. donghyuck tiêu rồi.

“không. chỉ muốn tự nhắc nhở trong hè thôi, hiểu không?  làm động lực ấy.”

donghyuck ngẩng đầu nhìn mark. “kết hôn đi.” nó nói nghiêm túc. mark đỏ mặt dữ đến mức trông cậu như sắp ngất xỉu.

“hay hẹn hò trước nhé?”

donghyuck có cảm giác mãnh liệt là tim mình đã ngừng đập. “c-cậu… vừa rủ mình đi chơi đó hả canada?”

mark hồng rực từ mặt xuống cổ. “mình… lỡ lời nhưng ừm. ừ. đúng. mình nghĩ vậy.” donghyuck nheo mắt. “mình sẽ mua khoai chiên carne asada cho cậu.”

donghyuck nở nụ cười rộng đến nỗi má nó phát đau. “kèm guac.”

mark đảo tròn mắt, nhưng cũng cười theo. “ok. guac.”

end.

lee, donghyuck <leedh62@smu.edu>

to: kimdoy21@smu.edu

cc: moontaeil@smu.edu

subject: urop 2017 draft 8

làm ơn để em xử cho xong đi em không muốn viết thêm một bản nháp nữa 3 tiếng nữa là phải nộp rồi

——————————————————–

best,

donghyuck lee

biological sciences, neurobiology, 2018


kim, doyoung <kimdoy21@smu.edu>

to: leedh62@smu.edu

cc: moontaeil@smu.edu

re: subject: urop 2017 draft 8

phần trích dẫn từ rogge của chú sai mà! muốn bị phạt à?

——————————————————–

doyoung kim

ph.d. candidate

department for the neurobiology of learning & memory


lee, donghyuck <leedh62@smu.edu>

to: kimdoy21@smu.edu

cc: moontaeil@smu.edu

re: subject: urop 2017 draft 8 please

em đang nộp đề cương nghiên cứu cho urop không phải bài thi cho j neuro không deep thế đâu

——————————————————–

best,

donghyuck lee

biological sciences, neurobiology, 2018


moon, taeil < moontaeil@smu.edu>

to: leedh62@smu.edu, kimdoy21@smu.edu

re: subject: urop 2017 draft 8 please

donghyuck—anh bảo đừng cc anh vào đây từ sau draft 4 rồi. với cả nhìn caps lock đau đầu lắm.

doyoung—để nó nộp. đề cương của nó ổn mà. nó còn không phải sinh viên của chú. cãi nhau thì ra tin nhắn, không phải trong hộp mail của anh. cảm ơn.

sent from my iphone

———————————————

taeil moon, phd

chair, dept. of neurobiology & behavior

university of sm

director, smu center for addiction neuroscience

fellow, center for the neurobiology of learning & memory

“chào buổi sáng cả nhà!”

donghyuck khệnh khạng bước vào phòng thí nghiệm, tuột quai cặp khỏi vai và định đặt xuống bàn, nhưng nó khựng lại vì nhận ra chỗ đó có người ngồi.

nói đúng ra, đây không phải bàn của . đó là chỗ để thức ăn thừa sau khi liên hoan, đồ ăn vặt taeil đi du lịch mang về, bánh doyoung làm cho thư giãn đầu óc, cái dập ghim, cái dập lỗ, và một hộp đầy kẹp giấy đủ màu. donghyuck chỉ gọi đấy là chỗ nó vì phần còn lại đã bị những người kia chiếm đóng.

hiện tại, cái bàn đã kín với gọi kẹo haribo ăn dở taeil mua ở đức, bánh để vài ngày doyoung mua từ tiệm tạp hóa hôm thứ sáu, và cậu nào đó donghyuck chưa gặp bao giờ.

phòng vắng tanh, trừ nó và cậu người lạ, renjun và jaehyun, vì mọi người đều ở sfn. jaehyun, renjun và cậu người lạ xoay ghế lại khi donghyuck gây ồn (nó là thế) và ôi trời, cậu người lạ rất dễ thương. kiểu còi còi mọt sách. mà đây đúng kiểu donghyuck thích.

“ồ, chào donghyuck.” jaehyun mở lời. “cậu này là mark, hè sẽ thành sinh viên của sicheng.”

“chào.” cậu người lạ—mark mỉm cười và đưa tay ra. donghyuck tự cảm nhận được nụ cười ranh mãnh trên mặt lúc nó bắt tay cậu ta.

xin chào. mình là donghyuck, rất hân hạnh.” ngón tay mark dài và mảnh và hơi khô trong cái nắm chặt của donghyuck. “mình đang vào năm ba khoa sinh học, còn cậu?” nó thả mình xuống chỗ trống cạnh mark (là chỗ sicheng, nhưng sicheng đi sfn rồi, nên donghyuck tha hồ tiếm quyền xếp chỗ hết tuần sau).

“mình vào năm tư.” mark đáp, và donghyuck không khỏi xuýt xoa.

“uầy, dễ thương ghê! bắt tay vào nghiên cứu không bao giờ là quá muộn.”

mark cười. “thật ra mình—”

“không sao. về cơ bản thì mình là chuyên gia ở đây, mình có thâm niên rồi nên cảm giác như đã tốt nghiệp vậy.” nó ngả lưng trên chiếc ghế xoay, bật cười. “nếu có thắc mắc gì cứ thoải mái hỏi, mình luôn sẵn lòng giúp đỡ.

mark chớp mắt, rõ là hoang mang vì sự nhiệt thành này. phía sau cậu, jaehyun làm mặt ghê tởm, renjun đảo tròn mắt, và donghyuck quyết định bơ cả hai. “ừm… cảm ơn?”

donghyuck nở nụ cười nghìn watt đặc trưng, và mark có vẻ bị choáng. “không vấn đề. giờ nếu cậu không phiền—” donghyuck đứng dậy, lấy sổ thí nghiệm từ trong cặp. “—mình cần phân loại chừng, hai mươi tám bộ não nên có cần thì mình ở chỗ máy điều lạnh.” nó nháy mắt với mark. “rất vui được gặp cậu. mong sớm được hợp tác.”

“ừm… ừ. mình cũng vậy.”

“trông khác gì thằng đần không.” renjun nói, ăn một miếng cơm nhỏ. sau nó, chenle khịt mũi, và donghyuck cười khẩy.

“tao chỉ cố tươi vui thôi!” donghyuck chống chế, chọt lát sandwich phết bơ lạc của mình và nhìn bữa trưa của renjun đầy ghen tị. renjun sống cùng gia đình, nên ngày nào mẹ nó cũng làm cơm đủ ba món, gói gọn vào một túi đựng riêng màu đỏ to tướng, donghyuck biết ăn đập bằng cái đấy (đã nếm mùi) thì đau thấy mẹ.

“em nghĩ anh bị mặc cảm tự tôn.” jisung thêm vào một cách vô dụng, donghyuck chỉ mong nó nghẹn cả suất panda express đi. hiếm khi nào đứa nhỏ nhất trong hội sinh viên phòng thí nghiệm moon này ăn trưa cùng tụi nó (hình như vì cả lũ không đủ cool), và donghyuck ước giá mà hôm nay cũng vậy, nhưng thánh thần ơi.

“thực ra…” renjun ngừng lại để nhai, rồi chấm miệng bằng khăn ăn. “anh nghĩ nó bị mặc cảm tự ti nặng, nhưng nó vờ như là mặc cảm tự tôn.”

“ok sigmund freud.” donghyuck chế nhạo, quyết định bỏ phần bánh ăn dở vào túi và bóc thanh granola ra. nó đâu có thấy tự ti. mỗi lần có sinh viên mới vào đội, donghyuck chỉ hơi… e sợ. và cần nhấn mạnh lại độ thâm niên của mình. có điều, mark rất dễ thương và donghyuck có lẽ đang cảm nắng cậu ta, nên tự nhiên nó cứ cư xử như thằng điên.

“vì tao theo sicheng trước, nên tao là đàn anh rồi? dù ảnh lớn hơn?” chenle trầm ngâm.

donghyuck hỉ mũi. “tao cũng muốn coi mày thử bố đời với cậu ấy.”

chenle trề môi. “sao mày không mời ảnh ăn trưa?” nó hỏi, nhón một miếng gà sốt cam từ đĩa của jisung.

“jaehyun đang dạy cậu ấy xử lý lũ chuột trong vườn nên—” donghyuck thờ ơ nhún vai, nhưng nó khó chịu vì jaehyun là đàn anh ở đây, nghĩa là anh nắm quyền nếu mọi người đi vắng, do đó cậu phân bổ công việc, do đó anh thấy mình cần bảo vệ mark khỏi xúc tu của donghyuck, rõ là thế. làm như donghyuck muốn hại mark ấy.

“cũng dễ thương nhỉ.” chenle uể oải nói, và donghyuck nhạo nó.

“thật à? không để ý.” (có đấy.)

“hẳn là không.” chenle châm chọc. rồi nó quay qua renjun. “có tin gì từ sfn không?”

renjun ậm ừ và lấy điện thoại, mở mục chat với doyoung. “yuta vừa trình bày, hình như ổn lắm. taeil bị nhầm là sinh viên. lần nữa. và ờm… họ gặp tiến sĩ seo!”

“ôi đệt.” chenle lẩm bẩm, mọi người xung quanh đều gật gù.

“hình như thầy ấy mời cả nhóm ăn trưa.”

donghyuck chống cằm và thở dài mơ mông. “tưởng tượng ngồi ăn cùng tiến sĩ seo xem.”

“nhưng thật sự, chắc tao chẳng buồn ăn luôn, chỉ nhỏ dãi thôi.” renjun tán thành, khóa điện thoại và bỏ máy. nó bắt tay vào thu dọn đồ đạc. “rồi, tao phải đi đây.”

donghyuck rên lên đồng cảm. “cpp?”

renjun gật. “ba sáu.”

“ui.” donghyuck hiểu thao tác hành vi với chỉ hai mươi tám con chuột khó thế nào. ba mươi sáu về cơ bản là hành xác, chưa kể quá mức nữa. “sao doyoung muốn nhiều vậy?”

renjun nhún vai đứng dậy. “tao nghĩ ban đánh giá nghĩ số liệu bị thấp và không đáng tin? chỉ vì ý tưởng lạ đâu có nghĩa ảnh sai chứ…” nó làu bàu.

“hiểu. chúc may mắn.” ai cũng biết ban đánh giá các tạp chí khoa học đồng bóng thế nào, nhận được phản hồi gây ức chế (nói thẳng ra là ngớ ngẩn) cho bài viết xem như rủi ro nghề nghiệp.

“cảm ơn. tao mới tải audiobook mới nên sẵn sàng chiến đấu rồi.” một trong những điểm tuyệt vời của nghiên cứu là sự độc lập, và cách mọi người luôn mang headphone, tập trung vào việc của mình. donghyuck đã có cơ hội thực sự thưởng thức toàn bộ đĩa nhạc của gfriend nhờ nhiều giờ giải phẫu. và lúc nó phát hiện bí mật kỳ diệu có tên tai nghe bluetooth, sau lần thứ vài trăm bị kẹt dây vào một góc, cuộc đời nó đã thay đổi.

renjun thích nghe sách hướng dẫn và truyện lịch sử tang thương, vì nó là renjun, nhưng tùy nó thôi. donghyuck biết doyoung cũng vậy, và hai người đều chú trọng tiểu tiết. thầy sao trò vậy. tiếc nỗi renjun là sinh viên dự bị y khoa, donghyuck không ngừng nhắc điều này.

nó có thể sống tốt ở bậc sau đại học. giờ, donghyuck? hú họa thôi, tùy ngày.

hai ngày sau, donghyuck vào phòng thí nghiệm, chuẩn bị tinh thần cho bốn giờ nữa đóng băng tay mình trong máy điều lạnh (hôm qua nó đã xử xong bộ não số mười tám), và thấy mark đứng trước một máy ly tâm, đôi mắt vô hồn khóa chặt vào các ngăn.

“ê, cậu ổn chứ?” donghyuck hỏi, lại gần. mark giật mình quay sang và mẹ, cậu còn dễ thương hơn donghyuck nhận ra lúc trước. mark có đôi mắt nhỏ mở rất to khi cậu ngạc nhiên (hình như là luôn luôn), môi cong cong, và mái tóc đen bóng hiện đang giấu dưới chiếc mũ, dù bên ngoài dễ đến trăm độ. điểm đúng các huyệt.

“hửm? ừm. không chắc nữa.” mark trả lời với sự thành thực donghyuck không quen được nghe. một câu hỏi dường như là quá nhiều với lòng tự trọng của hầu hết tụi sinh viên năm cuối, họ thà làm hỏng thí nghiệm còn hơn phải hỏi.

donghyuck đặt sổ xuống ghế, đánh hơi được thời cơ. “có chuyện gì thế?”

mark nheo mắt nhìn một thứ donghyuck thừa biết là quy trình xác định kiểu gene vì nó người viết ra và thêm hình mặt trời rất không cần thiết vào góc giấy. “mình không rõ van ở đâu.”

donghyuck nhướn mày. “jaehyun đâu rồi?”

“hình như phải đến ban cố vấn sinh học? mình bảo là sẽ không sao nhưng…”

donghyuck thở mạnh, vỗ ngực bồm bộp. “thật vô trách nhiệm. đừng lo, mark, có mình đây. mình sẽ giúp cậu.”

mark nhíu mày, và donghyuck muốn nhéo đôi má đáng yêu ấy. “chắc chứ? không phải cậu cần phân loại hay gì sao? mình chỉ muốn biết thiết bị bố trí thế nào thôi, thật—”

donghyuck phẩy tay. “đừng lo, không ai cần máy điều nhiệt sau mình nên thừa thời gian. mình rất vui lòng giúp cậu. hơn nữa…” donghyuck nhích sát mark, đánh hông một cái. “phân loại gene dễ ợt. nó kiểu như… một nghi thức để vào phòng thí nghiệm. nhưng lần đầu bao giờ cũng khó nhất.”

“mình hiểu.” mark nói, môi khẽ cong lên thành nụ cười.

donghyuck đáp lại, vớ lấy đôi găng cao su và xỏ vào. “cậu tới bước nào rồi?”

“ừm. hôm qua jaehyun và mình đã cô lập dna và đang chuẩn bị pcr. nên mình cần van nhưng jaehyun… vút đi và không nói rõ là cái nào. hay ở đâu.”

donghyuck đảo mắt ác liệt đến mức phát đau. “jaehyun có hơi… ờm. nói sao nhỉ… kỳ? dị? mình đang cố tìm một từ đồng nghĩa với quái đản vãi đái.”

mark bật cười. “cậu ấy dễ chịu. mình khá thích. hình như có việc khẩn nên mình cũng không trách được.”

donghyuck lắc đầu. “cậu rộng lượng quá. đang chạy dòng nào? hdac3?” mark ngó xuống đám ống nghiệm và gật.

“và mình đã lấy đá rồi.” mark cầm cái xô và lắc lắc, những viên đá kêu lạo xạo.

“tuyệt, theo mình.” donghyuck rảo bước sang bên kia phòng và dừng chân trước tủ lạnh lớn. “đây là tủ hai mươi độ. mình gọi nó là hoàng tử zuko vì mình thích mỉa mai.” mark cười thích thú, khiến cái tôi của donghyuck càng phồng lên. “cậu sẽ tìm được đủ các thứ cho pcr ở đây.”

nó mở tủ và chỉ các khung trên tầng thứ ba. “với hdac3 thì cần 214 và 215.” nó thò tay vào và lấy cái hộp, đặt lên băng ghế và gỡ từng ống nhỏ ra, để vào cùng chỗ đá. “làm lạnh là rất quan trọng để không bị biến tính.” nó đóng hộp và nhanh nhẹn cất lại, rồi sang hộp kia. “trong đây có nước mq và gotag cậu sẽ cần.”

sau khi cho tất cả vào xô đá, hai đứa quay lại chỗ của mark. “giờ việc then chốt là tính xem cần làm bao nhiêu master mix, tùy lượng mẫu. mình có dùng một bảng khá dễ–”

“donghyuck, đang làm gì đó?” jaehyun xuất hiện, hơi hổn hển, mặt đỏ bừng.

“giúp mark làm pcr, rõ như ban ngày.” donghyuck đáp, ra dấu rất kịch về phía xô đá.

jaehyun nhăn mặt. “vì sao?”

donghyuck cười khẩy. “vì anh đã lỗ mãng bỏ rơi cậu ấy. may mà có em cứu nguy và giúp đỡ. anh muốn cho cậu ấy ấn tượng như vầy về công nghệ phân tử sao? anh không thể ném một người mới ngu ngơ vào đây.” nó hít sâu sau màn càm ràm, và nhìn mark, mong đợi một nụ cười hàm ơn, nhưng cậu ta chỉ đang nhịn cười. rồi nó nhìn jaehyun, anh đang nheo nheo mắt ngó nó.

“donghyuck, mày có bao giờ chịu nghe chuyện của phòng không thế?”

“em không quan tâm những thứ không liên quan đến việc tán dương em.” donghyuck ngạo nghễ.

jaehyun đảo mắt. “ê cu, mark không mới. cậu ấy đã vào phòng thí nghiệm son ở trường cũ được ba năm rồi. chuyên gia phân tử đấy. vì thế taeil mới muốn nhận cậu ấy, để giúp sicheng làm đồ án.”

donghyuck chớp mắt, tiêu hóa thông tin đó. gò má nhanh chóng đỏ ửng, nó trỏ một ngón tay vào mark vẻ buộc tội. “cậu nói dối?”

“về mặt kỹ thuật thì không. mình chưa biết các thứ ở đâu.” mark nhún vai, giơ tay lên. donghyuck lúng búng và lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài, thấy xấu hổ. rồi mark cười ngượng nghịu, mặt cũng đỏ không kém. “thêm nữa, đâu phải ngày nào cũng có một cậu dễ thương đề nghị giúp mình làm phân loại gene.”

và, nối dài danh sách những điều đầu tiên, donghyuck cứng họng.

“ôi trời, anh thua.” jaehyun rên lên và bỏ đi.

donghyuck không thể xác định được mình thất vọng hay vui mừng khi mọi người về đủ vào thứ hai. nó đã quen với không khí có phần yên bình của phòng thí nghiệm (trừ tiếng chenle hét, nó đã xem đó là mặc định rồi, bơ đi cũng được). mọi người từ sfn về, khu vực chính của phòng tràn ngập tiếng trò chuyện và di chuyển.

“này nhóc.” yuta gọi, lúc donghyuck tống cặp lên bàn không chút khách sáo. “có quà này.”

“nếu là đống note abcam to tổ cụ thì em không ham.”

yuta cười bí hiểm rồi thảy cho nó một thứ gì màu xám. là gối ôm hình neuron. mắt to đáng yêu và đủ thứ. trông khá giống mark.

“ôi vãi cưng thế.” donghyuck xuýt xoa, siết chặt nó trong tay.

“hàng miễn phí thôi, đừng mừng quá.” yuta nói.

“aw, trong một giây em đã tưởng anh quan tâm đến em.” donghyuck giễu cợt, và yuta chỉ cười. nó bỏ cái gối xuống bàn vì không muốn dây chất gì lên đó, nếu nó cất vào cặp thì chuyện đó là không thể tránh khỏi.

“hình như chú sút cân.” là câu đầu tiên doyoung nói, anh bước vào cùng chiếc cốc còn bốc khói, hẳn là một hỗn hợp trà thảo mộc khác. ánh mắt sắc sảo lướt từ đầu xuống chân donghyuck. “có ăn uống không vậy?”

donghyuck đảo mắt. “ba bữa mỗi ngày cộng snack, thưa mẹ.” doyoung hừ một tiếng rồi ngồi xuống chỗ của anh.

“chợt nhớ ra, anh có cái áo này cho chú.” doyoung nói, với xuống cái túi dưới chân và lôi món đồ ra. anh giơ lên để donghyuck đọc dòng chữ. có hình một bộ não và mấy chữ nét to.

chỉ là giải phẫu bộ não.” donghyuck đọc to, rồi cười phá lên. “quá tuyệt!” nó chụp lấy và ướm.

doyoung cau mày. “mong là vừa. anh lấy size m.”

“chắc chắn là vừa. cảm ơn doyoung. anh là nhất.”

“sao lại giành giật đàn em của tôi thế?” yuta công kích từ bên bàn anh. doyoung chỉ đảo tròn mắt, bơ anh đi và bật máy tính.

“chào hyuck.” sicheng chào, từ phòng hóa chất lỏng ra với đôi tay đeo găng. tám giờ sáng và nom anh chàng như đã làm việc được một lúc lâu rồi. cuộc đời của sinh viên mới vào cao học.

“ê! sfn đầu tiên ra sao?”

sicheng toe toét, cởi găng và liệng đi, rồi ngồi vào bàn. “hỗn loạn. nhưng thích lắm.”

donghyuck thở dài. “ghen tị ghê. giá mà em cũng được đi.”

“vài năm nữa.” sicheng động viên. donghyuck nhoẻn miệng cười, hơi ngại.

“mong thế. phải lên được cao học đã.”

“sẽ được thôi, đừng lo.”

hai đứa chưa kịp nói gì thêm, mark đã bước vào và khựng lại ngay ngưỡng cửa, rõ ràng là bị choáng vì những gương mặt mới.

“ồ, chắc cậu là mark! mình là sicheng.” mark chăm chú nhìn sicheng, hoang mang, rồi trấn tĩnh lại và qua bắt tay cậu chàng.

“cuối cùng cũng được gặp, tốt quá.” mark nói, cười ngọt như kẹo. mọi người lần lượt tự giới thiệu, và mark sững người khi đối diện yuta. “em đã đọc nghiên cứu lão hóa của anh—bài về bọn chuột và trí nhớ hình ảnh. e-em rất thích.”

“òa anh thích nhóc này rồi. sicheng cho anh đi?”

“mark, đừng tử tế khen ngợi ảnh. cái tôi của ảnh đã đủ to rồi.” doyoung châm chọc. anh quay sang donghyuck. “mà này, có nghe renjun nói gì không? lẽ ra nói phải ở đây từ mười lăm phút trước.”

donghyuck nghiêng đầu. renjun không bao giờ đi trễ. “không ạ. để em nhắn tin.” nó lấy điện thoại ra và bấm rất nhanh.

đồ khốn khốn nạn

duck: yo đang đâu đấy? dy hơi hơi cáu rồi

injunnie: djskfhslkdgjsdhfkjgsldksdgnsjkdk

injunnie: tao

injunnie: tao đến ngay tí thiô

donghyuck chớp mắt với đám tin nhắn lộn xộn lạ không giống renjun chút nào. “nó bảo nó đến ngay.” doyoung gật, cau có quay về với cái máy tính.

nó ngẩng lên đúng lúc taeil bước vào, chiếc túi nhỏ khoác vai và một cốc starbucks cầm tay. nếu anh không mặc áo chemise và mang giầy da, donghyuck hẳn sẽ nhầm anh là cậu học sinh trung học nào đó đi tham quan bị lạc.

“chúa ơi, tiến sĩ moon, chào anh ạ.” mark đứng bật dậy, nhanh đến nỗi suýt ngã.

“chào, chắc em là mark. seungwan có kể cho tôi về em. em vào đội thì tuyệt quá.” taeil đáp và bắt tay mark. lại là vẻ mặt bàng hoàng ngỡ ngàng ấy, donghyuck nghĩ đó thực sự là điều đáng yêu nhất nó từng thấy.

“dạ ở đây cũng hay.” mark hơi lúng búng. trông rõ hài, vì mark cao lớn hơn taeil tới vài inch. nhưng ấy là chỗ bí ẩn của tiến sĩ moon.

“sicheng và tôi sẽ họp trong tuần để đưa ra kế hoạch cho mùa hè, rồi em có thể liên lạc với cậu ấy để chuẩn bị các thí nghiệm.” taeil vào thẳng việc.

“t-tất nhiên ạ.”

taeil gật gù. “tốt. tôi tin mọi người sẽ giúp em làm quen.” và anh quay sang cả nhóm. “tôi đi họp với joohyun. cần gì thì nhắn tin nhé.” dứt lời, anh đi luôn, và mark run run thở ra, đổ vật xuống ghế.

“chúa ơi.” cậu lầm bầm.

“ổn chứ?” donghyuck nhướn mày hỏi.

“mình vừa gặp tiến sĩ moon.” cậu vẫn lẩm bẩm, mắt dán vào hai bàn tay.

donghyuck khịt mũi. “taeil? có gì to tát?”

mark nhìn nó bằng đôi mắt to kinh ngại. “ảnh như kiểu… một siêu sao, donghyuck. cậu không biết à?”

donghyuck nhún vai thờ ơ. nó biết, ở một mức độ nào đó, danh tiếng của taeil trong lĩnh vực sinh học thần kinh, nhưng sau khi gặp anh vô số lần và nhận được quá nhiều ánh mắt cáu giận, hào quang đã dần mất đi.

“nhưng… taeil…” nó nói ra, và mark lắp bắp phẫn nộ.

“mark này, học hành sao rồi?” yuta hỏi, ngả lưng trên chiếc ghế lộng lẫy và nhấp trà.

mark mỉm cười, ngại ngùng, gãi đầu gãi tai. “à, chắc là tốt ạ. jaehyun là thầy giỏi.”

“cậu ấy học nhanh lắm.” jaehyun xác nhận, không rời mắt khỏi màn hình laptop. anh đang cắn bút và nghiêng ghế về phía sau theo một cách khá nguy hiểm, nhưng nếu anh ngã thì donghyuck sẽ có thứ để đăng lên snapchat.

“hòa nhập được chứ? anh không nghĩ chỗ này khác canada nhiều.” doyoung thêm vào.

mark cười tươi. “dễ dàng không ngờ luôn. anh họ taeyong của em giúp em nhiều.”

liền đó là tiếng đổ vỡ, jaehyun nghiêng ghế quá đà và nằm một đống dưới sàn. donghyuck cười khẩy, lôi điện thoại ra quay cảnh jaehyun lồm cồm bò dậy.

“c-cậu—taeyong là anh họ cậu? taeyong lee?” anh chàng hỏi, mặt đỏ bừng, ra sức dựng ghế lên.

mark chớp mắt, cảnh giác. “ừm. hai người là bạn à?”

“bạn?” jaehyun thốt lên. “à, không hẳn. ừm. chỉ là có nghe nói về ảnh. thỉnh thoảng tụi này. ờ. có lớp chung.” jaehyun hắng giọng.

mark gật nhẹ, hoàn toàn không nhận ra sự khốn khổ của jaehyun. “ồ cũng đúng. ảnh cũng học sinh.” cậu nhíu mày, cân nhắc. “mình nghĩ ảnh làm trong văn phòng của ban tư vấn khoa sinh? chắc cậu hay gặp ảnh vì cậu hay qua đó mà.”

mặt jaehyun trắng bệch, như thể anh mới bị bắt quả tang làm chuyện phạm pháp. mark không để ý, nhưng donghyuck thì có. donghyuck để ý mọi thứ. nó chỉ cần hai giây để ghép các manh mối lại, và nụ cười nham nhở của nó không qua được mắt jaehyun.

đừng, jaehyun mấp máy, cố tỏ ra hăm dọa, nhưng donghyuck đếch ngán ai, đặc biệt là người tên jaehyun jung.

nó quyết định tạm thời im lặng, nhưng để dành quả này để lúc khác tống tiền.

vài ngày sau, thời cơ đã đến, khi donghyuck bắt gặp mark và jaehyun đang lấy thẻ để vào vườn thú.

“ồ, hai người làm gì thế?” donghyuck hỏi. jaehyun bơ nó, nhưng mark không xấu tính thế.

“jaehyun sẽ dạy mình tóm gáy.” mark giải thích. donghyuck nhe răng cười.

thật á?” nó ngân nga, liếc jaehyun. “nè, hình như mình thấy taeyong ngồi bàn đầu bên tòa nhà khoa sinh? hôm nay ảnh làm à?”

mắt jaehyun mở to, hơi thở đứt quãng. anh hết nhìn donghyuck lại ngó mark, hiển nhiên là đang hoảng loạn. “ơ—”

“em cũng đang định qua vườn thú. em đi cùng luôn nha?” donghyuck hỏi, hy vọng đó sẽ là cú chốt hạ.

jaehyun chớp mắt lia lịa. “thực ra—anh phải đi gặp cố vấn? hyuck không phiền thì giúp mark tới khi anh về nhé?”

ăn điểm, donghyuck nghĩ. nó nhăn nhở cười với jaehyun. “dĩ nhiên không phiền, anh thừa biết em thích giúp đỡ người khác.”

donghyuck dằn ham muốn nhảy cẫng lên, cầm thẻ của mình rồi theo mark và jaehyun rời cnlm, qua khoảng sân sang khu nhà khoa sinh.

“mình sẽ–” jaehyun chỉ cái bàn trong sảnh, và donghyuck mừng là taeyong đang làm việc thật, vì nó rất quan ngại cho mạng sống mình nếu jaehyun ngộ ra nó bịp ảnh.

“rồi, gặp cậu sau.” mark vẫy, nhấn nút xuống trên thang máy sau khi tụi nó tách nhóm.

donghyuck thấy sự ngây thơ của cậu đáng yêu.

“thẻ của cậu xài được chứ?” donghyuck hỏi trong lúc mark quẹt thẻ và ấn nút tầng hầm.

mark toét miệng cười, ngắm chiếc thẻ đang đeo ở cổ đầy tự hào. “ừm. cả đống giấy tờ nhưng cuối cùng eh&s cũng thông qua.”

“không có giấy tờ thì đâu phải eh&s.” donghyuck lười nhác đáp, làm mark bật cười. “cậu đã nghe chuyện cái thang máy này bị ám chưa?” nụ cười của mark vụt tắt.

“hả?” cậu kêu to. donghyuck cười gian xảo.

“hồi cuối tuần nọ, mình cố trở lên tầng một và bị kẹt giữa hai tầng những mười lăm phút. rồi đèn tắt.”

mặt mark cắt không còn hột máu, cậu giật thót khi cánh cửa trượt mở. “cậu đã làm g-gì?”

donghyuck bước ra, tới gần các kệ và lấy hai chiếc áo dùng một lần, đưa mark một cái. “mình khóc với yuta qua điện thoại. lúc ảnh đến thì thang máy lại hoạt động và cho mình lên tầng bốn. mình đi bộ xuống.”

“vãi cứt.” mark lẩm nhẩm, lần mò buộc sợi dây áo sau cổ.

“quay đây.” donghyuck nói, tặc lưỡi khó chịu. mark ngoan ngoãn nghe lời và đứng im cho donghyuck thắt nút. “đó.”

“cảm ơn.” mark nhoẻn miệng cười hàm ơn, donghyuck xin thề trái tim nó không hề rung rinh.

“vườn thú cũng có ma.” donghyuck buột miệng, vì nó không thể làm người bình thường hoặc trò chuyện kiểu bình thường. nét cười trên môi mark vụt tắt (lần nữa).

“cái đéo gì?” mark theo chân donghyuck qua một mê cung những hành lang dài trắng toát. nếu là sinh viên năm nhất chắc cậu đã lạc cả triệu lần, cố tìm ra một cánh cửa giữa hàng trăm cái y hệt nhau.

“chỉ là đừng xuống đây một mình, nhất là vào cuối tuần.” donghyuck khuyên. “và ngó chừng đằng sau, đề phòng thôi. hiểu không, tụi giết người hàng loạt ấy mà.” nó cười giễu khuôn mặt hoang mang của mark, hai đưa cùng tiến về phía cánh cửa vào phòng thí nghiệm moon và quét thẻ.

một tiếng bíp, donghyuck mở cửa, vừa kịp né renjun đang đẩy một xe chất đầy những lồng khỏi phòng cpp.

“ồ hyuck.” renjun chào, gỡ một bên tai nghe ra. thấy mark theo sau nó, renjun mỉm cười. “chào mark.”

“chào cậu.” mark đáp, sượng sùng vẫy tay, vì cậu chưa có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với renjun trừ màn giới thiệu qua loa.

“xong phần hôm nay rồi à?” donghyuck hỏi, ra dấu vào mấy cái lồng chứa lóc nhóc chuột.

renjun thở dài. “may thay. hôm nay là thử nghiệm ban đầu nên mai được nghỉ, rồi tao sẽ vào việc.”

“ừ. chúc may mắn.”

“cảm ơn, tao sẽ cần vận may.” renjun đẩy hẳn cái xe ra ngoài. “phòng cpp bỏ không đấy nếu mày cần.” nó gọi vói lại và ẩn đám lồng vào khu dành riêng cho động vật thí nghiệm để hôm khác dọn dẹp.

“tuyệt.” donghyuck nói, xỏ găng tay và vào bật đèn. phòng cpp không lớn, một bên có bồn rửa, tủ và chiếc bàn dài, hộp điều phối và máy tính ở bên kia, ở giữa chỉ vừa đủ chỗ cho cái xe đẩy.

nó quay sang mark. “thế, cậu tóm được bao nhiêu rồi?”

mark cười lo âu. “jaehyun chỉ mình từ hôm đầu rồi. mình có. hơi tệ.”

donghyuck gạt đi. “ai cũng tệ, nhất là người mới.” nó ném cho mark một nụ cười nham nhở, rời phòng cpp và qua khu bảo trì. bên cạnh nó, mark hắt hơi. kiểu hắt hơi rung toàn thân, gây động đất. dễ thương.

“dị ứng?” donghyuck hỏi vẻ thông cảm, nhăn mũi vì mùi hôi. dù có hệ thống lọc không khí khá hiệu quả, cái mùi đó không bao giờ hết hẳn, do có hàng trăm con chuột trong này. mark buồn bã gật. “cậu nên đeo khẩu trang.” nó gợi ý.

mark thở dài căm phẫn và ra khỏi phòng, tới cái giá đầy nhóc găng tay, khăn giấy, và khẩu trang, rồi tự trang bị một chiếc và trở về chỗ donghyuck. “jaehyun để cho mình một số lông ngắn ở đằng kia.” cậu giải thích, bước qua một đống lồng để vào sâu trong phòng, và chỉ mấy cái lồng dán nhãn.

cho canada bro ml – jj.

“ok lấy hai phát và tiến hành thôi.” donghyuck hướng dẫn, và lôi ra một chiếc, mark cũng làm theo, tụi nó cùng quay về phòng cpp. “cần một lồng trống và một tấm lưới nữa.” nó nói, hài lòng khi mark gật (khá ngoan ngoãn) và đi lấy đồ. nó đặt lồng xuống bàn và đậy nắp.

“rồi, canada. làm đi.”

mark chớp mắt. “hử?”

donghyuck trỏ cái lồng. “tóm một con chuột và túm gáy.”

“ừm. ồ. ờ, ok. ờm.” mark đưa tay lên một trong mấy nắp lồng, do dự, rồi gỡ nó và bỏ xuống, thong thả lấy các ngăn trên ra và để sang bên, có ba con chuột nhắt đen chạy loạn và làm ổ ở tầng dưới cùng.

“ừm.” mark cho tay vào, và donghyuck phát thương cậu ta vì mấy ngón tay run rẩy. cậu kêu lên khi một con chuột xẹt qua, và áp tay sát ngực, má đỏ bừng. “ê.” donghyuck thở dài. “chúng nó không cắn đâu.” để chứng minh, nó đưa tay làm mẫu cho mark, hai con chuột kia đánh hơi và quyết định là nó quá nhàm chán mà bỏ đi. “thấy chưa?”

“ok, ok. mình làm được.” mark tự nhủ, rồi thử lại. cậu nhăn mặt khi những ngón tay chạm lưng chuột, con vật giật thót hoảng hốt.

“cứ nắm đuôi thôi. thật nhanh, để chúng không chạy được.” donghyuck nhắc. mark gật và nuốt khan, thử tóm đuôi con chuột gần nhất, nhưng nó nhảy tránh. mark mất nguyên mười giây rượt theo con vật, và rên lên bực bội.

“đây.” donghyuck khẽ huých cậu ra và thế chỗ. nó nắm một đuôi chuột, quá nhanh để con vật kịp hiểu tình hình và bỏ vào lưới.

mark tròn mắt nhìn nó.

“làm cách nào vậy?”

donghyuck nhún vai, nhưng trong lòng vô cùng tự mãn. “luyện tập.”

“phải, luyện tập, mình cũng phải tập nhỉ?”

“à, ừ. nếu muốn nghiên cứu hành vi.”

mark gật, nom rất quyết tâm. “có chứ.”

donghyuck tựa vào bàn và khoanh tay lại. “tưởng cậu làm phân tử?”

“đúng thế, nhưng…” mark ngập ngừng nắm đuôi con chuột trên lưới và nhấc nó bỏ lại vào lồng, và tiếp tục đuổi theo một con khác. “phòng tiến sĩ son chỉ có phân tử thôi. mình muốn nghiên cứu cả về hành vi nữa—ha!” cậu cười đắc thắng khi đã bắt được một chú, và để nó lên lưới. “được rồi!”

“chúc mừng.” donghyuck ranh mãnh, và mark đảo tròn mắt, nhưng cậu cũng có vẻ hài lòng. “giờ phải túm gáy.”

mark thở dài. “ừ. mình ghét phần này.”

“ai cũng ghét.” donghyuck ngắm mark dùng tay trái nắm cái đuôi, tay phải huơ huơ vô tích sự.

“cậu thích hành vi hay phân tử hơn?” mark hỏi, mắt đưa qua đưa lại giữa tay mình và con chuột, cân nhắc xem nên tiếp tục thế này. donghyuck ậm ừ.

“thí nghiệm phân tử khá dễ chịu, cậu biết đấy?” mark gật gù. “nhưng hành vi là lĩnh vực mình tự tin. là thứ đầu tiên yuta dạy mình.”

“có vẻ hay lắm ấy.” mark ngâm nga, rồi chắt lưỡi và thả con chuột ra. “cậu làm thử một lượt được không?” mark hỏi, mắt mở to van nài. donghyuck cảm nhận được mồ hôi rỉ ra dưới nách mình.

“hả?” nó kêu to. nó chớp mắt nhìn con chuột đang hửi tấm lưới và nằm dài biếng nhác. “ừm.”

“nếu được xem ai đó thị phạm thì sẽ dễ dàng hơn.” mark giải thích. donghyuck bật cười lo lắng. lần cuối nó túm gáy là bao giờ nhỉ? nó đã làm cả tấn thí nghiệm phân tử trong phòng hóa chất lỏng vì hiện tại yuta tập trung vào đó. tụi nó có đủ thông số hành vì từ mấy năm đầu của donghyuck. túm gáy không như đi xe đạp. thỉnh thoảng bạn sẽ quên.

donghyuck quên.

“tất nhiên.” nó đáp, bởi hình như giờ cứ có mark là nó hóa thành đồ ngu. nó thầm cầu chúa đừng để nó tự làm bẽ mặt. “chỉ là… lâu rồi mình không làm nên hơi lụt nghề.” nó hắng giọng và mark tránh đường để donghyuck tóm đuôi chuột.

“thế, ừm, mẹo là dùng hết các ngón tay. cậu dùng ngón cái và hai ngón đầu để lần theo xương sống và tóm, đúng không? nhưng hai ngón kia, co sát lòng tay và ấn xuống để nó không giãy và cắn.” nó diễn giải, hơi chao đảo.

donghyuck khá chắc giờ áo nó đã ướt mồ hôi. dù đã ba năm, túm gáy vẫn khiến nó căng thẳng. chuột khó đoán và nói thẳng ra là điên loại. nó cũng dễ giật mình nữa, và cử động nhỏ nhất có thể làm nó ré lên.

“cậu cứ—kiểu như—” khoảnh khắc donghyuck chạm vào con chuột, con vật nhảy dụng lên và nó hét lên một tiếng kinh dị, giật lùi lại, cổ tay va phải vách tường.

ê cu.” mark nghẹn họng, sợ hãi, và donghyuck có kiểm soát quả tim đang nện thình thịch cùng cái rát của nước mắt.

“nghe tiếng hét và không phải chenle.” renjun xuất hiện ở ngưỡng cửa. “có người chết à?”

“con chuột đang cố giết cậu ấy.” mark giải thích, donghyuck tạ ơn các loại sao chiếu mệnh của nó vì chí ít cậu không cười hô hố. nhưng chắc chúa đang khoái trá lắm. mark quay sang nó. “ổn chứ?”

donghyuck bật ra tiếng cười chói tai, cố phớt lờ ánh nhìn thương hại của renjun. “xin lỗi, chỉ hơi hoảng thôi. ừm, mark, thử không?”

“không đời nào.” mark nghiêm nghị.

như có phép màu, jaehyun bước vào, hơi choáng, nhưng mắt anh sắc lại ngay khi nhận ra trạng thái bối rối của donghyuck. “làm trò gì thế?”

“không có gì!” donghyuck lại ré lên. “nhưng anh đã đến rồi thì tiếp quản đi. em sẽ qua khóm.” nó cần thoát thân trước khi tự sỉ nhục thêm nữa.

“cảm ơn cậu đã cố nhé donghyuck.” mark nở nụ cười nhẹ. donghyuck hà hà cười và lắc đầu, tóm tay renjun và lôi nó khỏi phòng cpp và khu thí nghiệm, ra hành lang.

“tao sẽ–”

“mày thực sự là đứa ngu nhất tao từng gặp.” renjun nghiêm giọng, cởi găng tay. còn donghyuck không ngừng đập đầu vào tường.

“thế nên tao mới ế.” donghyuck rền rĩ.

“lý do mày ế thì nhiều.”

donghyuck ngoái sang để lườm. “mày là bạn thân của tao chứ không phải một thằng khốn nhé.”

renjun nhún vai. “cũng có khác nhau lắm đâu. tao chỉ đang nói thật.”

“làm sao để cậu ấy thích tao đây, injun?” renjun há miệng để thổ ra câu gì chặt chém, rồi do dự, khi nhìn ra sự tuyệt vọng trong mắt donghyuck. renjun kéo nó xa khỏi tường và vào thang máy.

“đừng cố thể hiện nữa.” renjun nói, ép giọng mình mềm mỏng và ngọt ngào theo cái cách luôn làm donghyuck phát sợ. “mày giỏi khoa học nhưng hiện giờ mày đang tự sát đó.”

“tao phải làm gì?” donghyuck ỉ ôi, lột cái áo ra và tống nó vào thùng rác cạnh thang máy không chút khách khí.

“chịu. miễn không phải những gì mày đang làm.”


johnyongs / a dịch

original | permission

tặng em dew. sắp sang sinh nhật năm sau rồi mới xong…

trên tiêu chuẩn cho một người nghiên cứu về não thì donghyuck cư xử như một đứa đầu rỗng.

1 | 2

chú giải:

urop = undergraduate research opportunity program (chương trình tạo cơ hội nghiên cứu tốt nghiệp)

sfn = society for neuroscience (hiệp hội thần kinh học)

cpp = conditioned place preference (thiên hướng định vị có điều kiện)

cnlm = center for the neurobiology of learning and memory (trung tâm sinh học thần kinh về học tập và ghi nhớ)

eh&s = environmental health and safety (sức khỏe và an toàn môi trường)

pcr = polymerase chain reaction (phản ứng chuỗi polymerase)


bottom of page