top of page

hoesthetic / fua dịch.

(tên được lấy từ ‘substitute’ của frnd).

miệng cậu khô khốc nhưng chai evian đã cạn. đừng nhầm sốc cocaine với uốn ván. đừng thả xanax vào rượu vang và tưởng đó là kết thúc. hãy nói về cuộc sống gia đình tồi tệ, được không? mark muốn bẻ gãy những ngón tay mình, để vết thương hở và chảy máu tới chết.

khi mark nhắm mắt, cậu chỉ thấy được một cảnh tĩnh.

nhưng khi mở mắt, bầu trời đang rực cháy trước mặt cậu. bùng lên những lưỡi lửa, những tông hồng, vàng và đào. chân trời thẫm những sắc tím và xanh. nó làm cậu ngộp thở. nhìn như thế giới sắp tận diệt. trong những giấc mơ của cậu thì đúng vậy, thi thoảng.

mark ngoảnh lại. chẳng bầu trời rực lửa hay bất kì cảnh đẹp nào có thể sánh ngang donghyuck. mái tóc cậu như lấp lánh bụi sao, những lọn mềm phủ trước trán, ánh sáng mơ màng hôn lên gò má, làn da rám nắng. cái hốc nơi lồng ngực cậu đầy những đốm sáng, cảm giác gần như tiêu cực.

cậu từng yêu bao giờ chưa?

tiếc thật. chưa, mark sẽ nói. cậu có đầy những phân vân, thắc mắc, nếu như? sẽ ra sao nếu như cậu phải lòng hoàng hôn, những màu và sắc? sẽ thế nào nếu như cậu cảm mến cái thế giới tàn ác dễ dàng cho người ta gãy mũi hay dập gối này? sẽ ra sao nếu như cậu lỡ yêu thương cậu bé tóc màu nâu ấm và miệng lưỡi sắc sảo?

ngộ nhỡ?

đáng tiếc, thật đấy.

‘sao cậu lại nhìn mình?’ donghyuck hỏi. cậu có vẻ tò mò, chút gì đó bối rối. mark bật cười, gò ép nhưng cũng là có, lắc đầu. cậu hi vọng rằng cậu ấy sẽ không nghi ngờ. mark có quá nhiều câu hỏi, cậu sẽ nhấc máy nếu mình gọi lúc ba giờ sáng, cảm thấy như sắp lìa đời chứ? cậu sẽ làm vậy chứ? nhưng cậu không hỏi.

mặt trời rồi sẽ buông. và màn đêm sẽ trùm kín. cậu thôi nhìn donghyuck. vì cậu có quá nhiều những cảm xúc không sao lí giải nổi, chúng là gì và từ đâu tới. giống như bị tám lưỡi dao đâm liên tục lên ngực vậy, một nỗi đau khủng khiếp. nhưng không ai thấy. không thể vầy một vết thương chưa khép, những ngón tay sẽ vấy bẩn mất.

miệng cậu khô khốc nhưng chai evian đã cạn. đừng nhầm sốc cocaine với uốn ván. đừng thả xanax vào rượu vang và tưởng đó là kết thúc. hãy nói về cuộc sống gia đình tồi tệ, được không? mark muốn bẻ gãy những ngón tay mình, để vết thương hở và chảy máu tới chết.

và thật bất công. thật bất công khi donghyuck là chàng trai xinh đẹp nhất mark từng thấy nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ biết được. mark sẽ không bao giờ hé môi.

mark là một thằng hèn. cậu sợ phải châm ngòi, tiết lộ bí mật hay mạo hiểm. không phải điều hiếm thấy ở tụi con trai tuổi này, không đề cập tới cảm xúc của mình, giữ gìn sự nam tính và mấy thứ đó. nhưng donghuyck thì khác, luôn là như vậy. cậu là thứ không thể chạm tới, xa lạ và bất thường. một thứ gì đẹp đẽ mà bí ẩn.

tựa biển, tựa đại dương. có lẽ vì đó cậu thấy như mình đang chìm, ngạt thở. cậu không thể thở dưới lòng nước.

cái nhãn bạn thân có thể là bàn tay bóp nghẹt bạn. không hẳn là giết chết vì thà đứng sau còn hơn chẳng là gì. nhưng nó siết, làm bạn chóng mặt và buồn nôn. sau lồng ngực cậu là một trái tim đang đập những lời chưa nói và bao u sầu. nó gần như đã chết.

gió hè ấm áp nhưng mark thấy mình cóng lạnh. có gì trục trặc nơi não cậu, hẳn vậy. khuyên cậu những điều sai và luôn phá đám. đôi tay run rẩy và đôi môi lắp bắp. một sai lầm.

"muốn về chưa?" cậu hỏi. hai đứa đã đứng đó quá lâu rồi. mark đang thua, trong trò chơi này.

cậu đã từng yêu bao giờ chưa?

mark đang sợ hãi.

"rồi." donghyuck nói, quay người lại. bầu trời sụp đổ. mark đang rơi. xin đừng hủy hoại mình. thời gian sẽ trôi, ngày mai sẽ tới. màn đêm sẽ tan dần và mặt trời sẽ tỏa sáng.

tiếc rằng cậu chẳng cảm nhận được ánh dương trên làn da nữa.

end.

bottom of page