top of page

bijyu / fua dịch

donghyuck có nhiều chỗ để trốn nhưng jeno biết hết.

donghyuck không thèm phản ứng khi nghe thấy tiếng cửa cót két. nó tính, nếu là giáo viên thì kiểu gì cũng tiêu nên tốt nhất là hít thêm chút nicotine nữa rồi bị đình chỉ học hay gì đó. còn nếu không phải thì nó không để tâm.

nó không ngờ đó là jeno. nó đã tránh cậu ta được vài ngày, với việc né một đứa bạn cùng lớp thì đã là thành công nhất có thể. ừ thì nó đã cúp nhiều tiết hơn thường lệ, vậy đấy.

“bùng hả?” jeno hỏi, nhướng một bên mày. “và hút trên sân thượng. mày đúng là thèm rắc rối.”

donghyuck nhún vai, hờ hững. nó đã thành bậc thầy giả vờ bất cần. tuy vậy thằng bé biết jeno nhìn thấu được mình – một trong những lí do mà lúc này nó không muốn ở gần cậu ta.

“mày ở đây, nghĩa là mày cũng đang bùng tiết.” nó chỉ ra.

“ừ. hút nữa.” jeno nói và lấy điếu thuốc trên tay donghyuck. donghyuck dõi theo khi jeno đưa thuốc lên và rít, ngắm những cuộn khói trắng đều đều thoát ra từ môi cậu. jeno hút không nhiều nhưng vẫn thật điệu nghệ. donghyuck không chắc điều đó gợi nhớ tới thứ gì. có lẽ là vài bộ angst manga tuổi teen. hàng mi dài và những ngón tay thon đẹp của jeno sẽ hợp với kiểu thẩm mĩ tối giản đơn sắc.

vấn đề là, jeno là người tốt, một trong những người tốt nhất donghyuck từng biết. nhưng thi thoảng cậu lại làm việc xấu, một cách quá bình thản, như thể chúng chẳng có gì to tát. donghyuck tự hỏi cậu đã trở thành bạn thân của một người nghiêm túc như minhyung thế nào.

“mày đến đây để lên lớp hay trộm thuốc của tao vậy?”

jeno cười. “sai cả. cả hai. tao không biết.” nó rít thêm một hơi trước khi gạt tàn thuốc. “nhưng dạo này mày hơi quá đấy. chuyện họ báo bố mẹ mày chỉ là vấn đề thời gian.”

donghyuck nao núng. thằng bé biết cậu bạn đúng, nhưng nó chẳng muốn nghĩ hay nhắc tới chuyện ấy. nếu chịu vác mặt đến lớp thì khả năng nó gặp rắc rối còn cao hơn. nó hay cãi giáo viên và đánh nhau với bạn. nó hiểu thế là không khôn ngoan, nhưng mọi thứ cứ diễn ra. “phải rồi. coi chừng, tao hư đó. dính chặt lấy bé cưng của các thầy cô đi.”

jeno nhìn nó chằm chằm tới cả phút. rồi cậu bật cười. “ý mày là minhyung? chà, nghe không chua chát gì đâu.”

“im mồm.” donghyuck gắt. jeno chỉ nhướng mày và donghyuck thở dài, ngả lưng ra bức tường chỗ bậc cầu thang, thọc tay vào túi. “tao cần trút giận lên ai đó. mừng vì đó không là phải mày đi.”

“nhưng mày cũng giận tao.” jeno không có vẻ bực bội; chỉ là cậu quan sát. và một lần nữa, cậu đã đúng. có thể donghyuck đã yêu minhyung, nhưng jeno mới là người làm trái tim nó vỡ vụn.

dẫu vậy, ấy là lỗi của donghyuck. nó đã nhờ jeno hỏi minhyung có hứng thú hẹn hò với một người như nó không. thằng bé đã khá chắc câu trả lời sẽ là không, nhưng vẫn đau lòng khi phải nghe. dường như jeno lấy làm tiếc cho nó khi lặp lại những gì minhyung nói. thương hại chỉ làm mọi chuyện tệ hơn.

“đã từng,” nó thừa nhận “nhưng không còn nữa.”

“được nghe vậy thật tốt.” jeno mời donghyuck nửa điếu còn lại nhưng nó lắc đầu. nó đã nếm đủ vị đắng trong miệng rồi. jeno vứt điếu thuốc và dẫm tắt nó. “tao nhớ có mày bên cạnh.”

câu này khiến donghyuck cười. “ờ, có vẻ như đám bạn nhàm tẻ của mày không sánh nổi với tao.”

jeno khịt mũi. “hẳn vậy. chắc không đủ phiền phức như tao thích.”

“à, ra là tao thuộc kiểu của mày?” donghyuck chỉ định đùa và nó đã mong một câu đáp cợt nhả nhưng thay vì vậy, jeno nói,

“chắc vậy.”

donghyuck ngạc nhiên. mùi khói thuốc lẫn với hương gió xuân vờn tóc chúng, và những tia nắng ló rạng sau đám mây, làm jeno nheo mắt. donghyuck thấy choáng váng lạ lùng.

“thế thì mày may lắm vì đã có tao.” nó nói. lời hồi đáp tới muộn và thiếu tự tin hơn nó muốn. dịu dàng, như ánh nhìn trong mắt jeno khi cậu quay sang cười với donghyuck, nắm tay nó.

thật kì lạ. tay jeno bao bọc tay nó ấm và vững chãi. donghyuck chú mục vào đôi tay đang đan nhau, bối rối. thật kì lạ, vì trước giờ nó chưa từng nghĩ đến chuyện hôn jeno. nên thằng nhỏ để mặc jeno kéo mình đến cửa, hi vọng cậu không để ý khuôn mặt nóng bừng của mình. nó sẽ suy ngẫm sau.

không hẳn là donghyuck học hành vớ vẩn ở trường. điểm chác của nó nhàng nhàng nhưng không tệ, dù bố mẹ nó cứ khăng khăng điều ngược lại. và thực sự là nó chơi thể thao tốt; nó là thành viên của đội bóng đá. thằng bé không nằm trong nhóm luôn có khả năng bị đuổi. chỉ là… nó nổi tiếng. ai trong trường cũng biết nó. và đôi lúc đó chẳng phải là việc tốt, đặc biệt là nếu nó vướng vào rắc rối. thật không may, donghyuck có biệt tài gây rối. dù vậy, phần lớn thời gian, nó khá hoà đồng với bè bạn.

“may mà minhyung ở đội bóng rổ,” nó nói, mở một chai nước. không khí mùa xuân vẫn còn trong lành và se lạnh nhưng chúng vừa xong một buổi tập, thằng bé thấy nóng và khát. lý do nó chọn một chỗ dưới gốc cây, tán lá che chắn nó khỏi những tia nắng. jeno có vẻ không phiền. cậu ngồi cạnh donghyuck, đầu tựa lên ba-lô. “nếu nó chơi bóng đá chắc tao không thể ngăn mình ngáng chân nó.”

jeno không trả lời, cậu chỉ cười. với đôi mắt nhắm hờ và nụ cười lười biếng, cậu làm donghyuck nghĩ tới một chú mèo. jeno nhìn chung cũng giống mèo thật, nó nghĩ. cậu mềm mỏng và điềm tĩnh, không thích nổi bật nhưng cũng chẳng để ai lấn lướt. cậu tự thân vận động và không bận tâm ý kiến của người khác về bản thân. điểm này, donghyuck ngưỡng mộ rất nhiều. donghyuck trông vô tư vậy, nhưng nó có lo lắng người ta sẽ nghĩ gì. nó ghét điều ấy ở mình, nên nó cố hết sức giấu đi. nhưng đôi khi… đôi khi nó quên mất.

giờ nghĩ lại, jeno thường ở bên để nâng đỡ nó. cậu tế nhị và thoải mái tới mức donghyuck mở lòng với cậu hơn bất kì ai.

“mà tao cá minhyung chơi bóng dở lắm.” nó thêm vào chỉ vì nó có thể. jeno cười.

“minhyungie là dạng người không dở cái gì. và mày thực sự nên quên cậu ấy đi.”

“nghe tao giống vẫn thích nó lắm hả?”

jeno mở mắt và nhìn xoáy vào nó. “mày thường sỉ nhục người mày thích.”

donghyuck bị phân tâm quá nhiều bởi hàng mi của jeno để đáp trả. nó chợt nhớ đến lần gặp trên tầng thượng cách đây hai tuần. từ lúc ấy, thi thoảng nó lại nghĩ tới việc hôn jeno. hiện tại cũng thế. nếu nó ghé vào, jeno hẳn sẽ có mùi cỏ và mồ hôi, môi cậu có lẽ hơi khô nhưng ấm áp.

donghyuck thấy mặt mình nóng bừng. thay vì môi jeno, nó kề môi lên miệng chai và uống một ngụm nước nữa.

nó hay tơ tưởng hôn jeno nhưng không bao giờ làm vậy. nó quá cứng đầu và kiêu hãnh và- có lẽ, sâu trong lòng, là hơi ngượng ngùng.

nó không hiểu làm cách nào jeno luôn tìm được mình. cậu sống ở khu này nhưng còn đầy người khác nó quen biết. vậy mà, một lần nữa, jeno là người đứng trước mặt nó. thằng bé chỉ liếc một cái rồi lại chăm chú vào vũng bùn dưới xích đu. biểu cảm của cậu vẫn bình thản nhưng donghyuck thấy được sự quan tâm trong mắt cậu và nó càng muốn khóc thêm nữa. ấy là nó đã ngưng khóc đấy.

chuyện không to tát gì, thật vậy. chẳng có gì mới. nó lạnh và ướt, quần áo dính chặt vào cơ thể. quai hàm và đôi môi nứt nẻ đau đớn, cả xương sườn và khớp ngón tay cũng vậy. nhưng nó không để tâm tới những vết thương thể xác. nó giúp thằng bé chia trí. những lời bố mẹ nó nói đầu ngày làm nó đau lòng hơn nhiều – nhưng rồi, chuyện có lạ lẫm gì cho cam.

“mày sẽ bị cảm đó.” jeno nói, đưa ô ra che cho donghyuck. thằng bé cười hừ một tiếng – cố gắng này là vô nghĩa, nó đã sũng nước sẵn rồi. và giờ jeno cũng sẽ bị ướt. đồ ngốc.

lee jeno là cái đồ khù khờ, nhưng khi cậu đưa tay ra, nó vẫn nắm lấy. thằng bé để jeno kéo mình khỏi xích đu. nó loạng choạng đôi chút, mắt cá chân cũng nhức. nó đã không chú ý. jeno dìu nó đi. cậu không bình luận gì về tình trạng của nó và donghyuck lấy đó làm biết ơn. nó không cần một bài thuyết giáo. nó sẽ được nghe một bài nữa từ bố mẹ nếu không thể lẻn vào nhà mà không bị họ phát hiện rằng mình lại đánh lộn.

“mày đi đâu à?” nó hỏi khi hai đứa rời khỏi sân chơi. không rõ vì sao, níu lấy cánh tay của jeno làm thằng bé thấy ấm hơn đôi chút. tiếng mưa lộp bộp gõ lên ô trấn tĩnh nó. như một hầm trú ẩn bé xíu giữa thế giới hỗn loạn này.

“đi dạo thôi.”

“mày toàn nhằm thời tiết xấu mà đi hả?”

“này, tao thích mưa mà. vả lại, nhỡ tìm được một con mèo lạc thì sao? như trong anime ấy. tao có thể dùng ô che trên hộp các-tông.”

donghyuck khịt mũi, hoài nghi. lee jeno kì lạ quá. “khó đấy.”

“tao tìm được một rồi.” jeno nói nhẹ nhàng. mất một vài giây, donghyuck mới hiểu ra, và nó bắt đầu đỏ mặt. nó nên cảm thấy mất lòng, thật vậy, nhưng với mức độ yêu mèo của jeno thì đó có lẽ là một lời khen.

“tao không phải mèo con. giống hổ hơn.” thằng bé đáp, giữ giọng bông đùa. nó đâu cần jeno biết nó vừa bối rối vì bị gọi là mèo con. thật lố bịch.

jeno bật cười. “ừ, hổ. lần sau trước khi choảng ai, mày nhất định phải gọi tao để tao xử vài thằng. được chứ?”

jeno không thuộc kiểu ưa đánh lộn, nhưng donghyuck chắc chắn cậu có thể, nếu thích. vấn đề là cậu không thích. cậu chỉ lo lắng và cố thể hiện nó bằng những cách donghyuck chấp nhận được. nó hiểu. thằng bé cảm giác như đang được chăm bẵm, nhưng lạ thay, nó không khó chịu. có điều, sự lo âu của jeno làm nó lại muốn oà lên. nó hít một hơi thật sâu, đảm bảo giọng mình đã vững rồi đáp.

“ừ.”

nó không bất ngờ khi tối hôm ấy có bốn cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ jeno, hỏi thằng bé ở đâu vì nó không có nhà. đi dạo cái mông, donghyuck nghĩ, mỉm cười.

lee jeno ngốc nghếch nhưng donghyuck thực sự, thực sự rất thích cậu.

“lại tới trộm thuốc của tao hả?” donghyuck hỏi giỡn. lần này nó không bỏ tiết. đang giờ ăn trưa, dù bình thường nó ăn rất nhiều, nhưng hiện nó không đói. jeno chỉ cười đáp lại rồi rút điếu thuốc từ tay donghyuck. donghyuck ngắm nó rít và nhả thuốc, vẫn đẹp và uyển chuyển như vậy. thằng bé nhận ra mình đang mỉm cười. mấy bữa nay nó thường tươi cười khi nhìn jeno. nó không rõ nên làm gì với những xúc cảm ấy nên cứ giữ cho bản thân. nó quay đi, đôi mắt lướt qua con phố đang tắm trong nắng hè. donghyuck thích mùa hè, nó thích ánh mặt trời, ngày ngắn và đêm dài. sẽ thật lí tưởng nếu thằng bé không bắt nhiệt quá dễ dàng. nó muốn lập tức ngâm mình trong bể bơi mát lạnh.

“đang suy nghĩ gì vậy?” jeno tò mò nhìn thằng nhỏ và trả điếu thuốc cho nó. donghyuck ngập ngừng, chằm chú nhìn điếu thuốc rồi kẹp nó giữa hai cánh môi. nó biết vì sao jeno hỏi vậy. gần đây nó học khá ổn, một phần nhờ jeno thuyết phục nó học nhóm cùng cậu và minhyung. ban đầu nó chỉ đồng ý thử một lần và nghĩ mình sẽ ghét vụ này lắm, nhưng thật bất ngờ, nó thấy khá vui. hai đứa kia gộp lại thành những con người lởm nhất nó từng biết nhưng nó thích chúng, và cách chúng nghĩ ra bao phương pháp ngớ ngẩn để ghi nhớ mớ kiến thức chán ngắt.

nhưng ở bên minhyung nhiều làm nó nhận ra một điều. minhyung vẫn tốt bụng và dễ thương và nó vẫn thích cậu ấy, nhưng nó không muốn hôn cậu nhiều như muốn hôn jeno. thật ra, nó có lẽ chưa bao giờ thích cậu nhiều tới vậy. nếu có, nó đã tự mình thổ lộ rồi. hẳn là tò mò – vì minhyung là con trai mà donghyuck thấy cậu thật đáng yêu.

và lí do hồi đó nó bực bội không phải vì minhyung không muốn hẹn hò với nó. mà là cách jeno báo tin xấu, ánh mắt cậu đầy thương hại. hệt như cậu đang bảo – mày ngu ngốc lắm mới ôm hy vọng, ai lại muốn hẹn hò với mày chứ? thằng bé biết jeno chẳng đời nào nói thế, nhưng nhỡ cậu nghĩ vậy? quý mến bạn mình đâu có nghĩa cứ phải nghĩ người ta thu hút.

“minhyung thẳng à?” nó hỏi, vì dù chuyện đó không làm nó bận lòng nữa, nó vẫn hiếu kì. tụi nó đều nói về gái. bọn con trai đều vậy, có thể không hứng thú, mà chỉ để hoà nhập. nhưng minhyung ít khi bình phẩm đám con gái. cậu cũng chẳng bao giờ nói về con trai.

“sao, vẫn theo đuổi hả?”

donghyuck nhún vai. hai đứa im lặng một lúc. không khí lắng lại và những âm thanh duy nhất chỉ có tiếng ve sầu râm ran và phố xá ồn ã. cái nóng thật ngột ngạt. donghyuck không nghĩ mình có thể nán lại lâu hơn nữa. nó mời jeno điếu thuốc nhưng jeno gạt tay nó.

“tao phải nói với mày chuyện này” cậu chậm rãi mở lời. donghyuck liếc nhìn; jeno không đối mặt nó, đôi mắt cậu cố định vào một điểm xa. donghyuck tự nhủ, nếu có tài, nó hẳn sẽ vẽ hàng trăm bức tranh góc nghiêng của jeno. “minhyungie từ chối không phải vì không thích mày hay gì cả. vì cậu ấy sẽ không làm vậy với tao.”

donghyuck nhìn chằm chằm. điếu thuốc trượt khỏi kẽ ngón tay nhưng nó không quan tâm. “ý mày là sao?”

“ừm” jeno mỉm cười, đa số mọi người sẽ nghĩ cậu có vẻ bình tĩnh nhưng donghyuck hiểu cậu rất rõ và nó chưa một lần nào thấy cậu lo lắng như thế. và thằng bé đã hiểu, trước khi jeno kịp nói. nó còn ngộ ra một điều. hôm đó thứ nó cảm nhận được không phải lòng thương hại. là day dứt, vì jeno đã không kể hết toàn bộ sự thật. “ý tao là mày thử vẫn được. có lẽ rồi cậu ấy sẽ đồng ý.”

donghyuck không thể ngăn mình cười lớn, “a, mày nói gì vậy? tao có hỏi chuyện đấy đâu, ngốc.”

“vậy…” jeno ngập ngừng. và donghyuck quyết rằng mình đã đợi đủ lâu rồi. lúc này, hơn cả bồn chồn, thằng bé thấy nhẹ nhõm. vì tất cả những cảm xúc nó đang có, có lẽ cũng có ý nghĩa với một ai đó nữa. nó tiến lại gần, ghì lấy cánh tay của jeno không chút khoan nhượng và ấn môi mình lên môi cậu.

nụ hôn thoáng qua và ngại ngùng, và thằng bé hầu như không thấy được gì ngoài trái tim mình đang đập liên hồi trong ngực. khi nó dứt ra, jeno sững sờ, và donghyuck khá tự hào vì mình chính là nguyên cớ cho biểu cảm ấy. ai ngờ được lee jeno đẹp trai, vô tư lự lại thích nó nhiều vậy.

nhưng rồi jeno bật cười; donghyuck yêu thanh âm ấm áp và đôi mắt cười dễ thương đó. giây tiếp theo, jeno đã lại hôn nó, lần này donghyuck nhất định đã cảm nhận được. buồn cười thật, nó nghĩ, khoang miệng của hai đứa có vị thuốc lá nhưng nụ hôn, bằng cách nào đó, lại gần như ngọt ngào.

có lẽ thi thoảng cúp tiết vì chuyện này cũng đáng.

end.

hoesthetic / fua dịch

"vậy cậu tự ép mình nói dối sao?" mark đùa, kiểu vậy. nhưng mọi người luôn bảo cậu không hài hước lắm nên thật bất ngờ khi đứa kia khịt mũi.

"không, nhưng mình làm được. cậu có thể trở thành bất kì ai cậu muốn. nhân tiện, mình là donghyuck. và cậu—" nó nói rồi dùng ngón tay chọc lên ngực mark. "—sẽ là bạn của mình."

lưu ý: có nhắc tới tự tử và chứng cuồng phóng hoả.

chuyên gia trị liệu nói sẽ không ngắt lời khi bọn trẻ tự giới thiệu. mark nhìn những bức tường sơn vàng, có lẽ để làm tâm trạng tốt hơn nhưng thành thật thì trông như có ai đã hút thuốc quá nhiều trong phòng. xấu xí.

ai đó bắt đầu bằng việc nói tên và chứng rối loạn của mình, lí do đã đưa chúng tới đây. điều trị nhóm. thật êm đềm. cô bé là sunyoung, mười sáu tuổi và mắc chứng ADD.

“tên mình là mark, mình mười bảy tuổi và mình bị MDD.” trầm cảm nặng. nghe thật lạ lẫm, không đơn giản và thẳng thừng như chào, mình là mark và mình trầm cảm như phân nửa lứa trẻ này! không tốt. nhưng chẳng ai để ý xem lời giới thiệu có hoành tráng hay không vì họ chỉ gật hoặc nhún vai. họ cóc quan tâm, mark biết.

một cô gái khác, cũng trầm cảm. cô cười ngại ngùng với mark, mark gật. cậu đoán cô nghĩ rằng họ có vài điểm chung nhưng cậu nghi ngờ điều đó. rồi lại một cô khác, OCD.

“ờ, mình là jeno, mười sáu tuổi và không hiểu mình đang làm gì ở đây: mình mắc chứng BDD. nó không giống với tất cả những… vấn đề của các cậu.” một cậu tóc đen lên tiếng, hướng mắt xuống và nghịch tay áo của mình. cái áo nỉ quá rộng so với cậu jeno này nhưng mark không thắc mắc.

“là gì vậy?” một cô (OCD) tò mò, tròn mắt nhìn jeno nhưng cậu không ngẩng lên.

“mình… bị ám ảnh với bề ngoài. những khuyết điểm. chẳng hạn mình trông xấu xí thế nào.” giọng cậu khô ran và xa cách, và mark cảm thấy thương cho cậu ấy. hẳn cậu bị nhiều người hiểu lầm, rằng cậu chỉ thiếu tự tin. mark hiểu. cô gái gật đầu như đã thấu nhưng thực chất là không. không thể. họ có thể vờ nhưng họ sẽ không bao giờ hiểu, mark chắc chắn.

người cuối cùng là một cậu bé với mái tóc nâu rối bù và làn da rám nắng. nó ngồi dạng chân và người tựa vào ghế. bàng quan.

“mình là haechan, và mình không nên có mặt ở đây. mình không bị trầm cảm hay ám ảnh hay cái gì tệ hại như mọi người.” ối. giọng nói dễ chịu nhưng lời nói chua cay. nó thú vị nhưng thô lỗ, rõ ràng. mark để ý ánh nhìn không đồng tình từ bác sĩ nhưng nó chỉ nhún vai.

“được, em có thể nói với chúng tôi vào buổi sau nếu chưa sẵn sàng.” bác sĩ nói với chất giọng hiền từ nhưng có chút gượng ép. tất nhiên rồi. haechan đảo mắt, mỉa cô. mark rùng mình nhưng chẳng phải vì lạnh.

khi buổi trị liệu kết thúc lẽ ra chúng phải làm thân với nhau. thật hình thức, nhàm tẻ và vô vị. mark ban đầu không nghĩ nó sẽ thành ra như vậy nhưng là thế đó, chuyện những đứa trẻ như cậu từ bỏ cơ hội cải thiện bản thân chẳng có gì lạ lẫm. mark có nhiều hi vọng nhưng mọi thứ cứ nguyên vậy. bế tắc.

cậu nhìn quanh và tìm thấy thằng bé bí ẩn, haechan, cạnh bàn nước quả và bánh quy. nó đang nhồi nhét những chiếc bánh vào túi, hiển nhiên.

“cậu ăn cắp vặt hả?” mark thẳng thừng hỏi nó khi tới gần nhưng nó thậm chí còn không thèm nhìn cậu. thằng bé lắc đầu: “mình chỉ rất thích bánh quy thôi.”

“cậu là haechan, đúng không?” mark hỏi dù khá chắc đó là tên cậu bé. nhưng không hiểu vì sao cậu bị nó thu hút.

“không.” cậu bé dường như không phải là haechan quay sang mark. mắt nó sáng một cách khác thường, vừa đẹp lại vừa đáng sợ.

“vậy cậu tự ép mình nói dối sao?” mark đùa, kiểu vậy. nhưng mọi người luôn bảo cậu không hài hước lắm nên thật bất ngờ khi đứa kia khịt mũi.

“không, nhưng mình làm được. cậu có thể trở thành bất kì ai cậu muốn. nhân tiện, mình là donghyuck. và cậu—” nó nói rồi dùng ngón tay chọc lên ngực mark. “—sẽ là bạn của mình.”

có vài điều đáng biết về donghyuck. nó ồn ào, khó chịu và ác ý. nó cũng được đưa vào chương trình bởi bác sĩ riêng và sẽ không được ra cho tới khi có được một người bạn. và xem ra mark là một mục tiêu chắc chắn.

cậu không có nhiều bạn. mark chuyển tới jeju cách đây vài tháng, bố mẹ và bác sĩ cho rằng seoul quá bận rộn, náo nhiệt và không khí không tốt cho sức khỏe của cậu. nhưng jeju đầy khách du lịch nên cũng không khác biệt lắm. ban đầu không dễ thích nghi, tiếng địa phương thật phức tạp, kể cả tiếng hàn cơ bản còn khó đối với mark. nhưng mark làm được. đồng thời cũng không.

ít ra nơi này đẹp. thảm cỏ mướt và bầu trời trong bình yên hơn rừng bê tông bạt ngàn ở seoul. hương vị của biển đỡ hơn không khí ngột ngạt và khói. mọi thứ đều ổn.

trừ những lúc không ổn. nhưng đó là thứ mark không muốn nghĩ tới.

trầm cảm là một thứ khó đoán. nó luôn tồn tại ngay cả khi nó không hiện diện. với một vài người có thể là khóc lóc mọi lúc và rầu rĩ vì những thứ vặt vãnh nhưng với mark thì không hẳn. với cậu là quên bữa và lúc nhớ ra sẽ ăn rất nhiều. với cậu là hoặc thức trắng hoặc ngủ một mạch 14 tiếng. với cậu là tự tổn thương mình hay giúp đỡ người khác. mark là trắng và đen, không phải xám. cậu quá gần hay quá xa, không chắc mình nên và đang ở đâu. cậu mong trời mưa vào một buổi hè và khóa cửa phòng tắm chỉ để nằm trên sàn, tự hỏi vì sao và từ lúc nào mọi chuyện lại như thế này.

mark điềm tĩnh còn donghyuck thì không. lần tiếp theo cậu gặp nó là ở buổi thứ hai. nó tròng một chiếc áo cam sáng và quần đen và thật phiền vì nhìn nó vẫn ổn kể cả khi mặc vậy. đây không phải rung động. mà có đúng đi nữa thì donghyuck cũng sẽ là trai thẳng vì jeju rất nhỏ bé và vận may của cậu thì không lớn. nhưng vẫn không phải rung động gì đâu. mark chỉ rất mến những cậu dễ thương, vậy thôi. jeno cũng đáng yêu, ẩn mình sau mái tóc đen và căm ghét bản thân. nhưng em ấy đáng yêu.

“mình vẫn là haechan và mình ở đây vì mắc chứng ADHD.” lần này donghyuck nói. mark không ngạc nhiên nhưng dường như vẫn còn. người trị liệu lại nhin nó với vẻ không hài lòng nhưng vẫn gật đầu chấp thuận. mark muốn biết, muốn lần cho ra thứ mà donghyuck đang giữ lại. nó quả là một ẩn số. mark đã lâu không có hứng thú với thứ gì nên có lẽ thằng bé sẽ tốt cho cậu. buổi gặp trôi qua như vậy, vài đứa khóc, vài đứa khác run rẩy. không có gì mới hay sốc cả.

“mình không gọi cậu là anh đâu.” donghyuck bảo mark. chúng đang đứng cạnh quầy nước và bánh, đứa nhỏ tiếp tục nhét thêm bánh vào túi. cậu chỉ gật – cậu không quan tâm lắm tới kính ngữ nên ổn thôi. mọi thứ đều ổn.

“cậu làm sao vậy? thật sự ấy.” mark hỏi. cậu ghé vào đôi chút, cho phép mình thẳng thắn. thỉnh thoảng cậu phải vậy. không có gì, không có gì, không có gì đâu.

“đi chơi với mình rồi mình sẽ chỉ cậu.” donghyuck đáp với một cái nhếch môi. ruột gan mark lộn nhào.

“được.” vì mark không biết từ chối, “lúc nào?”

“đêm nay, gặp mình ở cổng trước lúc 10 giờ.” có gì đáy trong giọng donghyuck mà mark không hiểu được nhưng cậu thấy mình đã gật đầu. cậu biết gia đình sẽ không để cậu ra ngoài muộn như vậy nhưng cậu sẽ xoay sở. bằng cách nào đó.

ngoài trời hơi lạnh. mark run lên trong chiếc áo có mũ, làn gió nhẹ mơn man mái tóc sẫm màu. cậu đã đợi tầm năm phút và còn năm phút nữa, nhưng cậu bồn chồn, lo lắng và sợ. cậu không thực sự quen biết donghyuck và việc này có thể sẽ rất tệ nhưng rồi một phần lớn trong cậu bảo rằng chuyện đó còn chẳng quan trọng.

donghyuck đang tiến tới chỗ cậu, vẫy tay. nó vẫn còn mặc chiếc áo cộc cam và quần bò và nó không lạnh sao? mark mới là đứa nên quen với cái lạnh qua bao năm sống ở canada nhưng rồi, donghyuck là một bí ẩn. nó cầm theo một cái ba—lô. “cậu đợi lâu chưa? ồ khoan, đừng trả lời, lâu rồi!” donghyuck chào cậu bằng những câu đó và mark bật cười. ngại ngùng, pha chút gượng gạo nhưng thằng nhỏ có hơi lấn lướt.

mark cảm thấy thoải mái khó ngờ bên donghyuck. đúng, nó vẫn còn hơi ngang ngạnh, xấu tính và phiền phức nhưng chẳng hiểu sao cũng rất dễ chịu. và thật lạ khi nó biết rằng mark bị trầm cảm nhưng không để điều đó ảnh hưởng tới cách nói chuyện hay cư xử quanh cậu. chí ít là mark nghĩ vậy. cậu hi vọng mình đúng.

chúng tới một bờ biển bao bọc giữa những ngọn đồi và bãi cỏ xanh. mark bối rối như vốn dĩ nhưng không dám thắc mắc. nơi này yên tĩnh, gần như bình lặng.

“ngồi xuống.” donghyuck ra lệnh và mark làm theo. đám cát dưới lòng bàn tay mark ráo nước khi cậu đặt tay xuống. biển thẫm lại và đầy gọi mời trước mắt cậu, trước mặt chúng. những làn sóng gợn lên êm đềm và nó, thật lạ lùng, như là nhà.

cậu im lặng theo dõi donghyuck bỏ đồ từ ba—lô ra. báo giấy, và mark nhíu mày,

“cậu làm gì vậy?” cậu hỏi. sẽ không gây hại gì, không đâu.

“kiên nhẫn là chìa khóa thành công, cưng ơi.” thằng nhỏ lầm bầm và tiếp tục chất báo lên. mark suýt đỏ mặt vì tên gọi đó nhưng cậu biết nó thuộc kiểu sẽ gọi tất cả mọi người như vậy. nó là đứa bé ưa trích nhưng bộ phim cũ, cô đây là bonnie parker, tôi là clyde barrow. chúng tôi cướp nhà băng, bằng tiếng anh nặng âm. một đứa bé bật nhạc prince thật to trong phòng riêng và chọc hàng xóm nổi giận.

chuyện diễn ra rất nhanh.

donghyuck lấy thứ gì đó trong túi rồi cả chồng báo bốc cháy. cứ thế, ngọn lửa cam và vàng, nuốt chửng những tờ giấy. cách donghyuck quay về phía cậu và mỉm cười có nét quá kịch. trong cách khói quyện chặt làn da chúng, cách donghyuck chìa tay ra và kéo mark đứng dậy có đôi chút điên cuồng. giống như lửa trại ngoại trừ việc nó chẳng phải để cho ấm hay an nhàn.

“vậy là cuồng phóng hỏa?” mark hỏi. cổ họng cậu khô khốc, tim nện thình thịch. donghyuck chưa buông tay, cậu cảm nhận được nhịp đập qua cái siết.

“ừ.” donghyuck trả lời, hào hển. hẳn nó đang phê adrenaline khi túm lấy vai mark và hôn cậu. bốc đồng và tự phát, mark thấy mình như ngạt thở. môi donghyuck ấm, lưỡi ẩm ướt và mọi thứ đều sai. nhưng chúng đẹp tuyệt và mark thì yếu đuối.

donghyuck đích thực là cuồng phóng hỏa, và mark không muốn nghĩ tới điều đó. cậu biết một điều; có điểm khác nhau giữa nghiện và chủ đích gây hoả hoạn.

“cậu biết không, mình đã có vết đen rồi. vài năm trước mình đã đốt một ngôi nhà và hẳn đã ngồi tù nếu người ta không tìm được vấn đề ở—.” donghyuck nói và gõ lên thái dương, “—đây.”

thật lòng mark không biết vì sao mình còn nấn ná. đây là lần thứ tư hai đứa đi chơi với nhau, cậu đang ngồi trên sàn phòng donghyuck. có một tấm poster của prince trên tường. donghyuck có lẽ cũng chẳng để tâm tới cậu và chỉ đánh bạn để thoát khỏi vụ điều trị nhóm. không rõ lý gì, cậu không hề bận tâm. có thể vì donghyuck xinh đẹp, vì nó nguy hiểm. vì điều đó gây nghiện, vì nếu donghyuck khiến cậu tổn thương thì cậu không cần tự làm mình đau đớn nữa.

“vì sao lần ở bãi biển lại hôn mình?” mark buột miệng.

cậu không thể thôi nghĩ về cảm giác môi thằng bé kề môi cậu. cái ngọt ngào và đáng sợ tới bi thảm nụ hôn mang lại. cậu có để tâm tới mình không, cậu muốn hỏi. nhưng mark không muốn nghe câu trả lời “không.”

“cậu thích mình, đúng chứ?” donghyuck trả lại một câu hỏi khiến mark còn hoang mang hơn. cậu sợ. chuyện này có lẽ không nên có.

“mình không thích gì hết.” thay vào đó, cậu đáp.

“phải, phải, chứng trầm cảm của cậu.”

chúng đang quanh co tránh né. đây là một trò chơi? có thể. nhưng chúng cũng có thể nên chuyện, donghyuck bị cơn bốc đồng xúi giục châm lửa và mark luôn thấy mình như đang ngồi trên lửa.

việc điều trị, nói đơn giản, khá vô dụng.

mark không vui vẻ. một sự thật rõ ràng. cậu không buồn hơn trước nhưng cũng chẳng có chút tiến triển. cậu chỉ nhận được một thứ từ chương trình trị liệu và đó là donghyuck. nhưng với donghyuck, vấn đề thậm chí còn nhân lên.

bố mẹ cậu không đồng tình. đừng giao du với thằng đấy, không tốt cho con. nên donghyuck phải giới thiệu mình là haechan, để người ta sẽ không lập tức đánh giá nó. nhưng mark biết thằng bé chẳng hề đếm xỉa tới họ, cậu cũng biết nó cô đơn cùng cực. chẳng phải chúng đều vậy sao?

donghyuck vẫn chôm bánh. không có gì thực sự đổi thay, vẫn y hệt.

“chào, mình là mark và mình bị trầm cảm.” vẫn những lời đó, vẫn tông giọng đó, “mình từng thử tự tử một lần.” mọi người không nói gì. đôi vai cậu bỗng trĩu nặng. “bằng thuốc. vậy thôi. mình đã không thành công, các cậu thấy đấy.” cậu không chú mục vào ai nhưng cậu cảm giác donghyuck đang nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt sẫm màu.

“em chia sẻ chuyện này thì thật dũng cảm.” bác sĩ nói. mark mừng vì cô đã dùng tên mỹ thay vì minhyung, dù cậu chắc là cô biết. cái tên ấy chỉ gắn liền với những ký ức.

donghyuck lại hôn cậu sau buổi gặp.

ngay bên ngoài tòa nhà. donghyuck ép cậu sát vào bức tường trắng. nó có vị bánh quy với hạt sô-cô-la và thứ gì nữa cậu không nhận ra. thương hại?

mark lại qua nhà donghyuck. chúng đang ngồi trong bếp, donghyuck chơi guitar. ánh dương buổi sớm lọt qua những kẽ hở trên tấm mành và duyên dáng điểm lên má thằng bé. donghyuck để laptop trước mặt, chơi hợp âm và hát, lạc giọng đôi chỗ. mark hòa theo, nhỏ nhẹ, biết lời mà chẳng cần nhìn qua và cậu còn nhớ đã bao lần mình nghe bài hát này. creep của radiohead, sáo rỗng làm sao.

và trong một giây, mark chắc chắn rằng hai đứa thuộc về một câu chuyện khác; một cặp đôi bình thường, một ai đó khác, một đời bình dị và những sáng đơn giản. tình yêu phảng phất mọi nơi. nhưng mark biết chúng bất thường, một thứ gì phức tạp hơn nhiều. chúng không yêu, đây không phải chuyện tình, chỉ là hai thằng bé khốn khổ đang giết thời gian mà thôi.

nhưng mark đã thoáng khao khát được tin. rằng chúng đang yêu và hạnh phúc.

“mình thực sự thích cậu….” mark lầm bầm, chăm chú nhìn thằng bé khi nó chơi hết bài. nom nó nhỏ bé hơn, ánh mặt trời rạng rỡ trên làn da bánh mật, bừng sáng trên hai gò má.

“mình biết.” nó bật cười nhưng nghe thật lạ. mark không hiểu. donghyuck, sau bao tuần, vẫn là một ẩn số, một bí mật. vẫn đáng sợ như trước.

“cậu thích mình chứ?” một câu hỏi nhiều nguy cơ. câu trả lời hoặc là có, mình thích cậu hoặc không, kết thúc đi. trắng hay đen. mark xếp hai tay lên đùi để chúng không run rẩy nữa.

“cậu ngốc hả? đương nhiên. mình không hôn người mình không thích.” donghyuck nói như thể điều đó quá rõ ràng dù chẳng hề như thế. mark vẫn mỉm cười.

“hyuckie, cậu thế nào rồi?”

“bình thường. còn cậu?”

“mình ổn.”

thật đáng ngạc nhiên, hai đứa biết đối phương đang nói dối nhưng nhắm mắt cho qua.

vấn đề của phân định quá rạch ròi là khi giận dữ, cậu sẽ thực sự giận dữ. chỉ là chuyện cỏn con nhưng rốt cuộc mark lại la hét với đôi mắt đẫm nước, nhốt mình trong phòng tắm và đá lên bức tường. đây thậm chí còn không phải nhà cậu và chúa ơi, cậu đã làm hỏng tất cả.

“mark! cho mình vào!” giọng donghyuck bức xúc nhưng đầy lo lắng. mark nhìn chòng chọc vào hình ảnh mình trong gương, mờ nhoà và run rẩy. nhưng giọt nước mắt ướt và nóng hổi lăn dài trên má cậu. một mớ hổ lốn. làm sao donghyuck yêu được cậu như vậy? nó không thể và sẽ không yêu.

“làm ơn!” đây là lần đầu tiên mark nghe donghyuck cầu xin. cậu run rẩy hít một hơi thật sâu và quệt hết nước mắt bằng mu bàn tay. cậu phải làm vậy, cậu phải làm vậy. mark đá bức tường một lần nữa, rủa xả.

cậu để donghyuck vào phòng tắm. cậu không dám nhìn nó và né tránh khi nó thử chạm vào mình. đáng lẽ thẳng bé chẳng cần phải bận lòng. môi mark bật ra những lời xin lỗi. “mình xin lỗi, mình xin lỗi, mình rất xin lỗi.” cậu lắp bắp, âm điệu có chút bấp bênh. donghyuck ôm và xoa lưng mark, còn cậu òa khóc trên vai nó.

và chà, cậu ghét bản thân biết bao.

mark bỏ trị liệu nhóm.

nó là một vòng tuần hoàn không điểm cuối. thuốc chống trầm cảm chỉ đem lại những cơn đau đầu, những âu lo thầm lặng, trị liệu chỉ phí thì giờ. nhưng cậu mới 17 tuổi và chưa đến nỗi vô phương, mark biết điều đó, chẳng ai là vô vọng cả. giả như có tin vào chúa, cậu hẳn sẽ nguyện cầu, rằng mình sẽ khá hơn.

có những ngày khó khăn hơn.

hôm nay là một trong số đó, mark nghĩ khi mắt vừa hé. suy nghĩ đầu tiên của buổi sáng là cậu chẳng muốn thức dậy, ôi không, không phải hôm nay. cậu nằm nghiêng, ngắm mảng tường trắng bằng đôi mắt mệt mỏi. mới thiếp đi chừng ba tiếng nhưng mark biết mình sẽ không ngủ lại được.

cậu nhắm mắt, không muốn những giọt mặn chát lăn xuống hai má. chúng vẫn làm ướt hàng mi cậu. làm sao một người như donghyuck có thể yêu thương cậu nếu thấy cậu thế này? thật yếu đuối, nằm trên giường và khóc chỉ vì nghĩ tới chuyện thức dậy. không ai, sẽ không ai yêu cậu hết. nhưng cậu nhớ ra; thằng bé đã từng ôm lấy cậu trong lúc cậu mất bình tĩnh. liệu sẽ ổn chứ? có lẽ là không, nhưng cũng có chút ý nghĩa.

cậu ôm gối và vùi mặt vào tấm đệm tới khi hai vai ngừng run lên. không nên như thế. cậu không nên như thế.

nhưng sau cùng, ngày tệ hại cũng chỉ là ngày mà thôi. và khi một ngày kết thúc, ngày mới lại bắt đầu.

mọi thứ dần đi vào quỹ đạo. chúng đang hẹn hò, theo như mark nghĩ, ít ra là cậu muốn tin vào điều đó. donghyuck vẫn đốt sách báo trên bãi biển, mark vẫn thi thoảng ước được trầm mình. chúng tắm cùng nhau và cười khúc khích khi mark suýt ngã nhào. chúng bình thường, chúng giống bao người. vậy là ổn.

mark còn khám phá ra rằng mình rất, rất thích những bí ẩn. và mùi khói. tất cả chỉ là tạm thời, mark biết, nhưng chỉ lần này thôi, cậu cho phép mình hi vọng được bền lâu.

end.


chú giải:

ADD/ADHD: attention decifit (hyperactivity) disorder – chứng tăng động

MDD: major depression disorder – trầm cảm nặng

OCD: obssessive—compulsive disorder – rối loạn ám ảnh cưỡng chế

BDD: body dysmorphic disorder – rối loạn ám ảnh bề ngoài (tạm dịch)

foggydays / fua dịch

donghyuck để ý mark (hay hơn thế) khi lẽ ra nó không nên.

nếu có gì lee donghyuck muốn làm ngay bây giờ, đó sẽ là để một hố đen nuốt chửng mình và đơn giản là biến mất. nó có một vấn đề rất lớn và cái vấn đề ấy đang ngồi ngay cạnh nó trên chuyến tàu vãn tới lạ, theo nghĩa đen.

đây là những gì bạn cần biết về donghyuck:

thằng bé vẫn chưa gặp được tri kỷ và những lời đầu tiên người đó nói được in trên cánh tay nó là ‘nên đẩy cửa thay vì kéo’. như bạn có thể thấy, donghyuck không sáng dạ lắm, dù nó nghĩ khác. donghyuck cho rằng bản thân rất thông minh, và sẽ chẳng đời nào đi kéo một cánh cửa ‘đẩy’ cả. nó không phải thằng ngốc. và nó cũng chưa từng làm vậy (có thể vì nó rất để ý tới việc trở thành trò cười và không bao giờ muốn đi kéo một cái cửa cần được đẩy).

vấn đề của donghyuck còn liên quan tới việc nó đang… để mắt hay gì đó tương tự tới một nam sinh khóa trên tên là mark, và nó biết mình không nên để ý một người không phải tri kỷ của mình nhưng không phải nó đang say nắng vị tiền bối ấy hay gì đúng không? thật sự không sâu sắc đến vậy, donghyuck nghĩ. nhưng jaemin bảo quan tâm tới một người ngoài bạn tâm giao của mình là hoàn toàn sai và "nó như một tội ác vậy!"

thực sự đâu phải lỗi của donghyuck khi nó thấy anh khoá trên đó thu hút. ở anh có một điều gì khiến anh trở nên… lôi cuốn? donghyuck dường như chẳng thể rời mắt khỏi mark mỗi lần đứng chung một chỗ với anh. thằng bé nghĩ hẳn là do khí chất từ anh khiến nó không quay đi nổi, dù không tài nào luận ra ấy là kiểu sức hút gì. nhưng nó vẫn nghĩ mark có vẻ ngầu. thậm chí đáng ngưỡng mộ. vậy lỗi không do donghyuck, mà do vị tiền bối đã giành lấy sự chú ý của nó.

thật tình cờ, người nó để ý đang ngồi cạnh nó trên chuyến tàu về nhà dù còn rất nhiều chỗ trống. chuyện mark đi cùng chuyến với nó không lạ gì, vì hai đứa hay về cùng giờ, nhưng tàu thường đủ đông để tụi nó không thể gần nhau tới mức này (nhưng vẫn đủ để donghyuck liếc trộm mark). nó thấy khó hiểu ở chỗ, vì sao, bỗng dưng mark lại chọn ngồi ngay kế mình khi có thể chọn bao nhiêu ghế khác. lúc này, donghyuck đang ở tình thế khó xử, và nó bỗng thấy vô cùng có lỗi với người bạn tâm giao chưa lộ diện của mình. thằng nhỏ hi vọng bao giờ tri kỷ biết được chuyện này, kể cả nếu ba mươi năm nữa mới chạm mặt nhau và vấn đề đã chìm vào quên lãng, người ấy sẽ tha thứ cho nó.

donghyuck căng cứng người và vụng về dịch ra khi vai mark chạm vai mình. nó đang cố khéo léo hết mức (sự thật thì donghyuck và khéo léo chưa bao giờ hợp nhau) mà nhích xa hơn nữa khỏi mark. và đương nhiên, nó chưa đủ khéo vì mark đang nhìn nó thay vì đọc cuốn sách của anh. một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt mark lúc anh ngó donghyuck chằm chằm, và nó chỉ biết mím môi cười gượng như muốn đảm bảo với mark rằng mọi chuyện đều ổn, dù đôi mắt nó đang hét lên điều ngược lại. mark chẳng nói gì với donghyuck hay đáp trả bằng một nụ cười lúng túng ngang ngửa, và đơn giản là tiếp tục đọc sách.

chuyến tàu về nhà chưa khi nào sượng sùng và kéo dài tới vậy, donghyuck nghĩ. và một lần nữa, tất cả là do mark.

donghyuck

bồ tèo chúa ơi đoán xem chuyện gì vừa xảy ra

jaemin g

donghyuck đoán đi!!!

jaemin hừm cuối cùng mày cũng qua được hoá?

donghyuck …thực tế tí đi

jaemin ha. mày đang thừa nhận rằng mày không thông minh như tưởng tượng hả?

donghyuck im đi taothông minh mà dù sao thì vì mày đoán dở vãi tao sẽ nói mày nghe MARK NGỒI CẠNH TAO TRÊN TÀU

jaemin và???

donghyuck ẢNH NGỒI CẠNH TAO KHI CÒN ĐẦY CHỖ TRỐNG ẢNH NGỒI CẠNH //TAO//

jaemin và sao mày có vẻ háo hức và vui vẻ vậy??

donghyuck …tao chẳng biết nữa chà được rồi tao thấy tệ quá

jaemin nếu tao là tri kỷ của mày thì tao sẽ rất bực đó có một tri kỷ không chung thuỷ thật sự… :/

donghyuck mày mà là tri kỷ của tao… tao thà không có còn hơn

jaemin này nhé,,

bạn thấy đó, donghyuck biết mình không nên bị hấp dẫn (chỉ là thích ngắm thôi!) bởi mark, nhưng nó không kìm được. mark được trời phú cho vẻ điển trai, và donghyuck đã được nghe nhiều rằng anh giống như một thiên thần.

donghyuck muốn tìm được bạn tâm giao của mình tức thì, để khỏi vướng vào mớ bòng bong này với mark. có lẽ nó sẽ quên tiệt mark một khi đã gặp người kia. nhưng vì sao nó bị mark thu hút hơn cả tri kỷ của nó vậy? nó chưa bao giờ cảm nhận được sức hút với người đó như với mark. nó không có cảm giác… muốn đi tìm tri kỷ.

jaemin đã nhiều lần nói nó muốn gặp bạn tâm giao xiết bao và nó mong ngóng họ mỗi ngày, nhưng donghyuck chưa một lần thấu hiểu được. hiện giờ, nó thấy mình là tri kỷ tồi tệ nhất đời.

"anh, em nghĩ mình làm hỏng chuyện rồi."

mark đang giữ cái điện thoại thật chặt và áp sát lên tai, nói chuyện với jaehyun. cậu nghe anh thở dài và hỏi. "lần này chú lại làm gì?"

"anh nhớ cái cậu donghyuck em kể anh nghe không?"

"thằng nhỏ mà chú nghĩ là người đó đó của chú á?"

"vâng."

"nó làm sao?"

"ờ… hôm qua em thấy cậu ấy trên tàu và kiểu, em ra ngồi cạnh? vấn đề là, trên tàu còn bao nhiêu ghế trống nhưng em nhất định phải ngồi kế bên cậu ấy. kiểu. ngượng lắm. em làm mọi thứ thành ra ngượng nghịu."

có tiếng jaehyun cười từ đầu dây bên kia và mark bắt đầu rên rỉ vì anh đang làm cậu cảm thấy tệ hơn cả hồi nãy. cậu không hiểu vì sao mình thi thoảng lại đi kể với jaehyun mấy chuyện này, nhưng mà, jaehyun là người bạn thân duy nhất của mark và anh biết hết mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của cậu.

khác với mark, jaehyun đã tìm được tri kỷ của mình và họ yêu nhau sến tởm tới độ mark không muốn gặp hai người đó cùng lúc nữa (cậu vẫn còn những kỉ niệm không hay từ lần trước). jaehyun chưa dính quả xấu hổ nào với tri kỷ, và thi thoảng mark ngưỡng mộ jaehyun vì có linh cảm tìm đúng người là can đảm tới bắt chuyện. jaehyun không sợ bị từ chối dù hồi đó anh luôn nghĩ taeyong quá tầm với, cho đến khi phát hiện đây chính là người chỉ dành cho mình.

"chú không làm vậy đấy chứ."

"đã làm… và thôi cười đi!" mark rền rĩ nữa. "dù sao thì, ban đầu em muốn bắt chuyện với cậu ấy, anh hiểu không, nhưng em chẳng biết nói gì. căng thẳng dã man? và anh biết gì tệ hơn không? cậu ấy cố dịch ra thật xa khỏi em! em không nghĩ cậu ấy muốn ở gần em tẹo nào hết."

"em trai, rõ ràng thằng bé thấy kì khi chú ngồi cạnh nó dù còn rất nhiều lựa chọn khác. chú tiếp cận dị quá."

"anh có thật là bạn thân của em không đấy? lẽ ra anh phải an ủi em như em đã làm hồi anh kêu ca rằng taeyong ở một đẳng cấp khác so với anh!"

jaehyun khịt mũi. "anh chỉ đang nói là chú có thể tiếp cận theo cách…đỡ dị hơn. tự nhiên hơn, phải đấy. lần sau chú thử đi. còn nhiều thời gian mà."

"nhưng nhỡ đâu cậu ấy lại tránh mặt em?"

"không có đâu! này, anh phải đi rồi. hyung tới chơi. chúc may mắn!"

mark biết nghe lỏm là không tốt, thường thì cậu sẽ lờ đi bất kì thứ gì vô tình lọt vào tai. nhưng chẳng ích gì khi một trong mấy đứa con trai ngồi ở cái bàn cách cậu vài bộ là donghyuck, và thằng bé quá to tiếng so với một người đang trong thư viện. và càng vô ích hơn nữa khi mark nghe được tên mình từ chính miệng donghyuck và bạn nó.

cậu chỉ nghĩ mình xứng đáng được biết những gì donghyuck và bạn đang bàn luận, vì rõ ràng tụi nó đang nói về cậu.

"tao không phải lòng mark hay gì cả! mày không biết để ý là gì sao?"

"cách mày nói về mark không giống như ảnh chỉ là người đẹp của mày đâu. giống mày đang thực sự thích ảnh!"

"gì cơ? không có! tao chỉ nói ảnh rất đẹp trai thôi. tao không thể trân trọng cái đẹp hả?"

"mày hào hứng và vui sướng khi ảnh bỗng dưng ngồi cạnh mày. và mày luôn xao nhãng mỗi lần ảnh ở gần. thậm chí mày còn nói với tao mày không muốn đi tìm bạn tâm giao của mày nữa. nghe không giống mày có tình cảm với ảnh sao?"

"không giống tẹo nào. thôi làm như mình biết tuốt đi jaemin."

"sẽ không tốt nếu mày thích mark! bạn tâm giao của mày sẽ nguy to, và mày biết điều đó mà."

"tao phải lặp lại bao nhiêu lần nữa rằng mark chỉ là một mỹ nam thôi?"

"nó chẳng khá-chúa ơi. chúa ơi. đệt-bọn mình phải té. ngay bây giờ."

donghyuck lộ vẻ bối rối khi thấy jaemin hoảng loạn và điên cuồng gói ghém đồ đạc. thằng bé đang kêu donghyuck nhanh chóng dọn dẹp để thoát khỏi chỗ này, nhưng nó chỉ biết chòng chọc nhìn thằng bạn trong mơ hồ vì jaemin chưa dứt câu đã phát cuống lên và giục nó làm theo.

"mày làm cái quần gì vậy? ngồi xuống! còn chưa xong bài mà."

jaemin rên lên, khẽ khàng nhất có thể, và ghé sát vào donghyuck.

"mark ở ngay kia kìa! ảnh đang nhìn tụi mình. tao khá chắc ảnh đã nghe được tất rồi." jaemin thì thầm— hay nó nghĩ là thế.

hai đứa đều không giỏi cố-gắng-nhỏ-giọng vì dù cách chúng nó vài feet, mark vẫn nghe hết những gì jaemin cố nói với donghyuck. khuôn mặt donghyuck nhanh chóng chuyển sang hoảng hốt và nó vừa hỏi jaemin "đâu?" vừa nhìn quanh. chẳng mất bao lâu để nó tìm thấy mark, mắt hai đứa giao nhau một tích tắc trước khi donghyuck nhận ra nó thực sự nên dọn đồ và chạy. ngay lập tức.

mark để ý thấy donghyuck đang làm gì và cũng mau mắn gom đồ lại để không mất dấu nó. cậu không hiểu sự can đảm này từ đâu ra, nhưng cậu muốn bắt chuyện với donghyuck tới tuyệt vọng. sau cuộc cãi vã giữa donghyuck và jaemin, cậu chắc khả năng nó là tri kỷ của mình chính xác đến tám mươi phần trăm. cậu đã biết donghyuck bị cuốn hút bởi mình y như cậu đối với nó, chỉ khác là donghyuck chưa bao giờ nghĩ mark chính là người nó muốn tìm. như ta đã nói, donghyuck không được thông minh cho lắm.

donghyuck chỉ nhét đại đồ lề vào cặp, không như jaemin sắp xếp đâu ra đó dù đang vội, kéo khoá rồi lẳng cặp lên vai và rảo bước thật nhanh vì không thể chạy trong thư viện, bỏ lại jaemin một mình. jaemin hoảng loạn dữ hơn nữa khi nhìn thấy mark đang theo sát sau donghyuck. nó muốn báo cho donghyuck nhưng thằng bé đã ở sát lối ra và cách duy nhất là hét, một việc không tưởng ở nơi nó đang đứng. nội quy chết bầm.

donghyuck đã đứng ở cửa và cố kéo, nhưng hình như việc gì cũng trái ý thằng bé vì cái cửa không chịu mở ra. ai lại nghĩ rằng nhằm lúc này nhốt người ta là ý hay vậy?

"nên đẩy cửa thay vì kéo." donghyuck nghe thấy.

khi đó donghyuck mới nhìn thấy tấm biển ghi chữ ‘đẩy’ treo ngay trên tay vịn và nó mới chợt nhận ra mình đích xác là một thằng đần.

"anh không có quyền bảo em phải làm gì!"

mark bật cười, hệt như lúc ngủ dậy và thấy những chữ đó đã in lên cánh tay mình, một ngày sau sinh nhật thứ mười ba. so với lúc mark tự nhẩm trong đầu, nghe donghyuck nói ra tuyệt hơn nhiều. cậu đã đúng— donghyuck chính là tri kỷ của cậu.

donghyuck chỉ vừa bắt đầu nhận ra những gì người kia đã nói khi nghe tiếng cười và nhanh chóng xắn tay áo lên để thấy câu đó trên tay mình. nó cuối cùng đã tìm được tri kỷ rồi.

nó xoay lại để nhìn người đó, nhưng bất ngờ thay, nó thấy mark.

"anh không phải bạn tâm giao của em. anh là…"

"mark lee, đúng, và anh bạn tâm giao của em. và có vẻ là người em đang để ý nữa."

oà, donghyuck tự nhủ. nó nghĩ rằng mình chẳng thể ngu hơn được nữa sau vụ ‘nên đẩy cửa thay vì kéo’. jaemin hoá ra lại đúng khi bảo nó không sáng suốt gì.

thằng bé cuối cùng đã hiểu tại sao mình bị thu hút bởi mark, và mỗi mark, vì anh là người duy nhất dành cho nó, không đơn thuần chỉ là một người đẹp. nó không biết vì sao mình chưa từng nghĩ đến điều này, trong lúc viện ra bao lí do cho việc mình có cảm giác như vậy với anh.

"vậy… em luôn thấy anh quyến rũ ha?"

"em tự hỏi anh có còn lôi cuốn như vầy không với một vết bầm sau khi em ném thứ gì đó vào mặt anh vì đã chọc em."

donghyuck nhe răng cười, cảm thấy bạo dạn, và mark cười lớn, nhất thời quên mất mình đang đứng trong thư viện cho tới khi bị thủ thư và vài người khác suỵt. gò má donghyuck ửng hồng, ngượng chín vì bị để ý và xin lỗi giùm mark trước khi anh kịp mở miệng. thằng bé đẩy cửa ra (lần này nó đã làm đúng) và rời khỏi đó, kéo theo tri kỷ của nó.

hiện giờ, donghyuck nghĩ mình sẽ có bao khoảnh khắc vui vẻ bên mark, dù nó tin rằng rất nhiều trong số đó cũng sẽ không kém phần xấu hổ.

end.

bottom of page